Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 423 - Chương 433: Cứ Nhằm Vào Tôi, Tôi Tiếp Hết!

Chương 433: Cứ nhằm vào tôi, tôi tiếp hết!
 

Tất cả mọi người sửng sốt, bị một khoảnh khắc thay đổi kinh hoàng đó làm cho sợ hãi, nét mặt mỗi người một dạng khác nhau.

Đám người Văn Vũ Nghiên dĩ nhiên là vui mừng không dứt, dẫu sao thì Tần Dương đã thắng rồi.

Kiều Vi mặc dù cho là loại hành động chém giết sinh tử không công khai này rất không đáng được nhìn nhận, nhưng khi nhìn thấy Tần Dương thắng, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Dù cô ấy ác cảm những loại hành động giống như ân oán giang hồ, nhưng mà có suy nghĩ thế nào đi nữa, Tần Dương là bạn của cô, hơn nữa hắn cũng không làm bất kỳ chuyện gì xấu, cuộc chiến này cũng hắn cũng là một bên bị bắt buộc tham gia, cô ấy đương nhiên hy vọng là hắn có thể thắng.

Tần Dương cũng không làm ra chuyện quá đáng hơn nữa, chỉ là quật ngã Lý Khải, sau đó một cước đạp gãy bắp chân của hắn, khiến cho hắn không có khả năng để chiến đấu tiếp nữa. Đối với Kiều Vi mà nói, đó đã là cách làm rất lý trí, rất nhân từ rồi.

Mắt Kiều Vi cũng không mù, cô ấy thấy rõ tốp người Lý gia đó, thậm chí cả những nhóm người khác kia đều muốn Tần Dương bị đánh cho trọng thương thậm chí bị đánh chết tại chỗ luôn, đòn phản kích của Tần Dương hôm nay đã coi như là vô cùng ôn hòa rồi.

Nét mặt Long Nguyệt trong nháy mắt có chút kinh ngạc, sau đó nét mặt lại cười tươi như hoa.

Đệ tử của Vũ ca, quả nhiên cũng giống như Vũ ca vậy, từ trước tới giờ không để cho người ta phải thất vọng.

Ban nãy hắn vẫn cứ chuẩn bị kéo dài thời gian tới lúc trận đấu kết thúc, để lấy được thắng lợi cuối cùng, nhưng khi Lý Khải không hề kiêng nể làm nhục Mạc Vũ, Tần Dương cuối cùng đã nổi giận, mới dùng kim châm đâm huyệt, ép phát ra tiềm lực của mình, một kích áp chế địch.

Con mắt chọn đệ tử của Vũ ca, quả nhiên giống như bản thân ông ấy vậy, cũng đều xuất sắc như vậy, có điều nói đi cũng phải nói lại, nhất mạch Ẩn Môn, hình như cũng chưa có đời đệ tử nào kém cỏi.

Sắc mặt đám người Hạ Đào vô cùng khó coi, Lý Nam Thiên, Lý Nguyên thì xanh mặt, bọn họ cũng không biết, rõ ràng trông như rất ổn, đã nắm được cục diện, thế nào mà bỗng nhiên lại bị Tần Dương phản kích lại?

Tác dụng của thuốc Phách Vương Hoàn mà Lý Khải uống vẫn chưa hết tác dụng, nhưng giờ thì có tác dụng gì nữa chứ?

Bởi vì tác dụng của Phách Vương Hoàn, xương ngực gãy mất mấy cái có thể coi như không quan tâm, nhưng xương chân bị đạp gãy hoàn toàn rồi, vậy thì không cách chiến đấu rồi, cho dù đau đớn có thể không đếm xỉa đến, một què một cụt thì chiến đấu thế nào được?

Tần Dương hiển nhiên rất biết rõ tác dụng của Phách Vương Hoàn, cũng biết tình thế không thuận lợi của hắn, dù hắn có kích thích tiềm năng trong cơ thể thế nào đi nữa, chân gãy rồi, cũng không cách phát huy thực lực được nữa, đây cũng là nguyên nhân mà Tần Dương không chút do dự một cước đạp gãy chân của Lý Khải.

Sắc mặt Hạ Đào ảm đạm, hắn đánh cược với Long Nguyệt là một tòa cao ốc thương mại trung tâm giá trị mấy tỷ, bây giờ Lý Khải thua, vậy cao ốc thương mại cũng không thuộc về mình nữa rồi.

Vốn là dựa vào cục diện nắm chắc phần thắng của Lý Khải cướp được một miếng đất của Long Nguyệt, nhưng bây giờ thành tiền mất tật mang...

Ánh mắt Tần Dương nhìn chằm chằm Lý Khải trước mặt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, giọng nói trong và lạnh như ánh trăng:

- Lý Khải, anh đúng là một phần tử của Lý gia, nhưng tôi và anh không oán không thù, anh lấy toàn bộ tương lai của mình ra đánh cược, anh làm vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Lý Khải cặp mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Dương, trong ánh mắt bi phẫn như muốn chết.

Hắn không tiếc đánh cược mọi thứ của mình, đánh cược tương lai của mình, đánh cược tính mạng của mình, vốn nghĩ đánh cược mọi thứ này đây, thế nào cũng có thể giành được thắng lợi, không ngờ lại thất bại, khiến trái tim của hắn như rơi xuống vực sâu.

Trong thân thể hắn tựa như vẫn tràn đầy sức chiến đấu vô cùng tận, nhưng lại rất nực cười đó là, hắn bây giờ căn bản không cách nào đứng lên bình thường được.

Hắn giống như một tên cường hào đi trong sa mạc sắp phải chết khát, có tài sản kếch sù, nhưng lại không đổi được một chai nước suối chỉ đáng một đồng.

Giọng Tần Dương giống như nơi xa xôi thổi tới:

- Nếu như anh quả thật coi trọng tình huynh đệ của anh và Lý Quân Hạo, vậy tôi cũng không lời nào để nói, dù anh không đếm xỉa gì đến tính mạng đi, tôi cũng tôn trọng sự lựa chọn của anh, chẳng qua lập trường không giống nhau mà thôi, tóm lại chí ít cũng cái đáng để chúng ta đi liều mạng, giống như sư phụ tôi, giống như người mà trong lòng anh quan tâm.

- Nhưng nếu như anh chỉ là vì cái gọi là thù oán gia tộc, vậy anh có biết thù oán ban đầu giữa Lý gia và sư phụ của tôi từ đâu mà ra không? Anh biết ông nội của anh giấu cha, chú của anh giấu những chuyện mà bọn họ ban đầu đã làm qua chuyện gì sao? Anh biết bọn cái giá mà bọn họ phải trả đều là do tự gây nghiệp không đáng sống không?

Tần Dương lạnh lùng liếc Hạ Đào bên cạnh, lạnh lùng nói:

- Anh liều mạng vì bọn họ, bọn họ đặt tiền cược trên người anh, bọn họ chẳng lẽ thật sự quan tâm đến tính mạng của anh sao? Bọn họ chỉ cần anh phải thắng, còn như anh thắng rồi, thì là sống hay chết, đối với bọn họ đều không quan trọng. Vì những người như vậy, để cho anh đi liều mạng, có đáng không?

Tần Dương hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn đám người Lý Nam Thiên, đứng thẳng lưng:

- Tôi, Tần Dương, truyền nhân Ẩn Môn đời thứ bảy mươi hai, đệ tử của Mạc Vũ, dù các người có ân oán gì với sư phụ của tôi, nếu như các người cần phải báo thù, chỉ cần các người không sợ chết, vậy thì cứ nhắm vào tôi đây, tôi tiếp hết!

Sắc mặt đám người Lý Nam Thiên toàn bộ biến đổi, từng người một cắn răng nghiến lợi nhìn Tần Dương, ánh mắt đó hận không thể bằm Tần Dương thành trăm mảnh, nhưng rốt cuộc thì không một người dám tiếp lời.

Thắng làm vua thua làm giặc!

Lý Khải với ưu thế tuyệt đối lúc khiêu chiến với Tần Dương, nhưng cuối cùng lại bị Tần Dương đánh bại nhanh gọn, những gì bọn họ đã nói, đều trở thành chuyện hài, đều trở thành trò cười.

- Rất có hào khí!

Trên mặt Long Nguyệt không hề che giấu vẻ khen ngợi Tần Dương, đi tới bên người Tần Dương, ánh mắt tán thưởng đánh giá Tần Dương:

- Tần Dương, cậu biết không, ban đầu Vũ ca cũng là ngạo nghễ quần hùng như vậy, lúc ban đầu đó tôi cũng là bị cái dũng khí và tinh thần không sợ sệt xông lên đó hấp dẫn, cảm thấy anh hùng thiên hạ chẳng qua cũng là đây thôi. Từ đấy tôi yêu ông ấy bất chấp mọi thứ, không ngờ tới cái này khí khái đó giờ lại đang xuất hiện trên người đệ tử của ông ta, nhất mạch Ẩn Môn các người quả nhiên mỗi một đời đều rất là xuất sắc!

Tần Dương tỏ ra hơi lúng túng:

- Tôi làm sao có thể so với sư phụ, chỉ là sư phụ đã hết lòng dạy dỗ tôi như vậy bao nhiêu năm, tôi há lại có thể làm mất oai phong của ông, làm mất oai phong của Ẩn Môn chứ?

Long Nguyệt hài lòng gật đầu một cái:

- Cậu làm rất tốt... Cậu không sao chứ?

Tần Dương lắc đầu:

- Không việc gì, chỉ cần phải nghỉ ngơi mấy ngày thôi.

Cặp mắt phượng của Long Nguyệt như chứa sát khí, ánh mắt như lưỡi đao quét qua đám người Lý Nam Thiên:

- Ừ, cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh, nếu như trong khoảng thời gian này ai dám động thủ hoặc là dùng âm mưu quỷ kế đối với cậu, vậy là kẻ thù của Long Nguyệt tôi, đều đáng giết hết!

Trong lòng tất cả đám người Lý Nam Thiên đều như sởn da gà. Bối cảnh của Long Nguyệt rất lớn, mặc dù Long Nguyệt không thay mặt được Long gia, nhưng cũng đại loại như vậy, bọn họ cũng không dám động vào Long Nguyệt.

Tần Dương nhẹ nhàng khom người một chút, cảm kích nói:

- Cám ơn dì Long!

Long Nguyệt hé miệng cười nói:

- Muốn cám ơn cũng là tôi cảm ơn cậu. Cậu biết không, cái lão già Hạ Đào này cho là Lý Khải thắng chắc, đặt một cá vụ cá cược với tôi, dùng một cao ốc thương mại trung tâm thành phố cá cược với một miếng đất của tôi đó. Cậu đã giúp tôi thắng một được cao ốc thương mại trị giá trên trời đó, cậu nói tôi phải cảm ơn cậu thế nào đây?

Tần Dương hơi sửng sốt, trong lòng dội lên chút ấm áp.

Dù là ai xem trận đấu này, đều biết Lý Khải sẽ thắng chắc. Dưới một tiền đề như vậy, Long Nguyệt lại dám đặt mấy tỷ tiền cược trên người mình, huống chi trước đó lúc thấy Lý Khải nuốt Phách Vương Hoàn vào, Long Nguyệt liền mở miệng khuyên hắn tự nhận thua, giữ lại thực lực. Nói cách khác, cô ấy bằng lòng thua hết miếng đất giá trị tiền tỷ đó, cũng không muốn bản thân hắn rơi vào nguy hiểm...
Bình Luận (0)
Comment