Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 424 - Chương 434: Tại Sao Tớ Phải Nổi Giận?

Chương 434: Tại sao tớ phải nổi giận?
 

Mặc dù hai người Hạ Đào và Long Nguyệt đều đặt cược, nhưng suy nghĩ, thái độ của cả hai lại hoàn toàn như hai thái cực.

Hạ Đào là muốn thừa dịp dựa vào chuyện này kiếm được một vố, cũng căn bản không màng đến sự sống chết của Lý Khải, chỉ cần hắn có thể thắng vậy là được, nhưng Long Nguyệt thì không. Long Nguyệt tất nhiên cũng đánh cược, nhưng là vì muốn ra mặt cho Tần Dương, tin tưởng hắn có thể thắng, khi phát hiện không thắng được, cô lập tức lựa chọn từ bỏ.

Long Nguyệt là thật tâm đối đãi với hắn như một vãn bối, đây dĩ nhiên là bởi vì nguyên nhân của sư phụ hắn, có điều vẫn khiến cho Tần Dương cảm thấy ấm áp.

- Tôi có thể thắng, cũng may mà có đan dược của dì Long đưa, nếu không, chỉ dựa vào cách kim đâm huyệt của tôi, chưa chắc có thể thắng được đâu.

Long Nguyệt hé miệng cười nói:

- Kim đâm huyệt của Ẩn Môn các cậu là nhất tuyệt, có thể làm cho toàn bộ nội khí trong cơ thể tụ tập trung vào một chỗ, phát ra một đòn chí mạng, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu thực tế phong phú của cậu, coi như không có Phá Huyệt Đan, cậu cũng có hơn phân nửa là sẽ thắng rồi.

Ánh mắt Long Nguyệt lướt qua Lam Linh Vũ bên cạnh, khóe miệng hơi phấn khởi:

- Nếu thật sự nguy cấp, còn có người hỗ trợ mà.

Lam Linh Vũ lúc này đã đậy nắp hũ sành lại, nhìn Long Nguyệt đang nhìn vào bản thân mình, cũng không nói gì, chỉ cười hì hì một tiếng.

Tần Dương cười nói:

- Cũng đành dốc toàn lực, liều mạng mà thôi.

Tần Dương biết rõ thực lực Lý Khải mạnh hơn nhiều so với bản thân, nhưng vẫn dám ứng chiến, chỗ dựa trong lòng cũng ở thuật kim đâm huyệt này, nó có thể bức tất cả nội khí trong người ra ngoài, phát ra ngoài trong thời gian cực ngắn.

Kim đâm huyệt không giống với Phá Địch Đan, Phách Vương Hoàn. Phá Địch Đan và Phách Vương Hoàn đều dùng để chèn ép tiềm lực của thân thể ở cấp độ khác nhau, sẽ tổn thương căn nguyên của cơ thể, tăng thực lực lên trong một thời gian ngắn, nhưng kim đâm huyệt không phải chèn ép tiềm lực, mà là đem tất cả nội khí trong cơ thể một phần không bỏ sót bức phát ra ngoài, sẽ có một đoạn thời gian thời kỳ suy yếu, nhưng vốn không có tổn hại gì đối với cơ thể người.

Dù chỉ trong mấy giây bộc phát thì đối với người có kinh nghiệm phong phú như Tần Dương, điều này cũng đủ dùng rồi, giống như kết quả bây giờ vậy, Tần Dương một quyền đánh gãy cổ tay của Lý Khải, lại đạp gãy chân của hắn, mọi thứ chỉ trong nháy mắt đã phân rõ thắng bại.

Long Nguyệt vỗ bả vai của Tần Dương một cái:

- Được rồi, thắng bại đã phân, đi về nghỉ ngơi sớm đi, chuyện còn lại sau này hãy nói.

Thân thể Tần Dương lúc này quả thật đã vô cùng yếu ớt, sau khi dùng kim đâm huyệt, trong đan điền của Tần Dương không còn chút nội khí nào.

- Được, dì Long, hôm khác tôi nữa đến nhà chào hỏi sau!

Long Nguyệt gật đầu, mặt đầy vui vẻ yên tâm:

- Được, chúng ta gặp lại sau, tôi còn có phần lễ vật muốn tặng cho cậu.

Tần Dương cười nói:

- Lễ ra mắt của dì Long, đã giúp tôi một việc lớn, cũng không dám nhận lễ vật gì nữa, nếu không sư phụ sẽ cho tôi một trận.

Long Nguyệt hừ nói:

- Tôi tặng quà cho cậu, đó là tôi tặng cho cậu, cũng không phải tặng cho ông ta, ông ta dựa vào cái gì mà quản được? Có ý kiến gì, cậu bảo ông ấy tới tìm tôi.

Tần Dương tức thì im lặng, chuyện giữa Long Nguyệt với sư phụ, hắn thân làm đồ đệ đúng thật là không nên nói gì nhiều.

Long Nguyệt hướng về phía Văn Vũ Nghiên vẫy vẫy tay:

- Văn nha đầu, cô qua đây.

Văn Vũ Nghiên đi tới, mỉm cười nói:

- Chào Long nữ sĩ ạ.

Ánh mắt Long Nguyệt quan sát Văn Vũ Nghiên trên dưới một lượt, khẽ cười nói:

- Một đại mỹ nhân xinh xắn, thật đúng là giống y như cùng một khuôn mẫu in ra vậy...

Văn Vũ Nghiên lễ phép cười cười, không lên tiếng, cô ấy bây giờ biết về Long Nguyệt cũng chỉ ở dừng lại câu kia "yêu sư phụ của Tần Dương ", nói như vậy, cô ấy năm đó há chẳng phải là tình địch của mẹ mình?

Long Nguyệt thản nhiên cười nói:

- Năm đó tôi thích sư phụ của Tần Dương, nhưng sư phụ hắn thích mẹ của cô, nhiều năm như vậy rồi cũng không thay đổi. Nói cho cùng, trời xui đất khiến, ở trong quá trình này, không có một ai là người thắng cuộc, có điều những thứ này đều là chuyện năm xưa rồi, không có liên quan gì đến cô, cũng không có liên quan gì đến Tần Dương. Cô không phải giống như mấy kẻ ngu xuẩn kia, bị người ta coi như công cụ để đối phó một số người. Làm việc theo lương tâm của mình, dù kết quả thế nào, cuối cùng bản thân cũng sẽ không hối hận.

Long Nguyệt nói lời này lúc liếc qua Lý Khải ở dưới đát một cái, hai chữ ngu xuẩn hiển nhiên nói hắn.

Văn Vũ Nghiên suy nghĩ một chút lời của Long Nguyệt, cảm thấy rất khách quan công chính, hơn nữa có đạo lý, lập tức mỉm cười gật đầu:

- Cám ơn dì Long.

Trước đó Văn Vũ Nghiên chỉ gọi Long Nguyệt là Long nữ sĩ, nhưng bây giờ đổi giọng gọi dì Long, hiển nhiên trong nội tâm trong lòng đã có thiện cảm hơn đối với hành động thản nhiên của vị cô cô này. Hơn nữa cô ấy đúng là người cùng một thời với mẹ mình, gọi một tiếng dì cũng không quá đáng.

Ánh mắt Long Nguyệt sáng lên, cười nói:

- Được, dựa vào một tiếng dì này, nha đầu không tệ, lần sau dì hẹn cháu đi uống trà.

Văn Vũ Nghiên khẽ mỉm cười:

- Dạ được !

Long Nguyệt quay đầu hướng về phía Hắc Phượng căn dặn nói:

- Hắc Phượng, cô đưa Tần Dương trở về, hơn nữa trong khoảng thời gian nó còn yếu ớt này, bảo vệ sự an toàn của nó. Nếu như mấy ngày này có kẻ nào không có mắt muốn thừa dịp này động thủ, không thì cần phải hạ thủ lưu tình nghe chưa!

Hắc Phượng cung kính trả lời:

- Dạ !

Tần Dương người như nhũn ra, không có khí lực, Trang Mộng Điệp nhìn Văn Vũ Nghiên bên cạnh, sau đó dùng cùi chỏ nhẹ nhàng thúc thúc vào Lam Linh Vũ bên cạnh.

Lam Linh Vũ hé miệng cười một tiếng, thoải mái đi tới trước, đỡ một cánh tay của Tần Dương.

- Đi thôi, đi về đi.

Trang Mộng Điệp cũng đi theo, đỡ một cánh tay còn lại của Tần Dương, nhìn về phía Văn Vũ Nghiên và Kiều Vi gật đầu một cái:

- Chúng tôi trước đưa cậu ấy trở về, gặp lại sau.

Văn Vũ Nghiên gật đầu một cái, trên mặt cũng không có vẻ gì khác thường, chỉ là ánh mắt rơi vào trên mặt Tần Dương:

- Nội thương của cậu không nghiêm trọng chứ?

Tần Dương cười nói:

- Không việc gì, nhưng tạm thời bị mất sức, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, bản thân tôi cũng là thầy thuốc, trong lòng biết rõ.

Văn Vũ Nghiên ừ một tiếng:

- Được, vậy cậu yên tâm dưỡng thương đi, ngày mai tôi đến thăm cậu.

Tần Dương cười nói:

- Được !

Trang Mộng Điệp cùng Lam Linh Vũ đỡ Tần Dương đi khỏi, Hắc Phượng cũng xoay người đi theo.

Long Nguyệt quay đầu nhìn sắc mặt tái xanh của Hạ Đào, thản nhiên cười cười nói:

- Hạ Đào, cám ơn cao ốc thương mại của ông, ngày mai tôi sẽ phái người đi làm những thủ tục cần thiết.

Không đợi Hạ Đào trả lời, Long Nguyệt đã tung tăng đi mất, người xung quanh nhìn Lý Khải một mặt đầy tuyệt vọng và người đầy máu dựa vào một thân cây, rất nhiều người đều lặng yên không tiếng động mà bỏ đi.

Văn Vũ Nghiên cùng Kiều Vi cũng theo sau đám người Tần Dương rồi đi ra ngoài, nhìn Tần Dương bị dìu đi trước mặt, Kiều Vi hừ lạnh nói:

- Tên này, người đẹp bên cạnh không ít mà, trước là Hàn Thanh Thanh, Lý Tư Kỳ, bây giờ lại thêm một Trang Mộng Điệp, một Lam Linh Vũ. Tiểu Nghiên, cậu không tức giận sao?

Văn Vũ Nghiên hé miệng cười cười:

- Tại sao tớ phải tức giận?

Kiều Vi kỳ quái hỏi:

- Hắn không phải đang đeo đuổi cậu sao, hắn thân mật với cô gái khác như vậy chẳng lẽ cậu không bất mãn sao?

Văn Vũ Nghiên lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười:

- Tớ và cậu ấy chỉ là bạn bè, cũng không phải là người yêu, cậu ấy lui tới với ai đều là tự do của cậu ấy. Huống chi, cậu biết đó, tớ cũng không để bụng những chuyện này lắm.

Kiều Vi nóng ruột, nói:

- Cậu một lòng một dạ dồn vào công việc làm nữ cường nhân của cậu đi, sau này người đàn ông của mình bị người khác đoạt đi, xem cậu có khóc chết không?

Văn Vũ Nghiên cười cười:

- Người đàn ông có thể bị người khác đoạt đi, đương nhiên không phải là người đàn ông tốt, vì sao tớ lại phải khóc?

Kiều Vi còn đang định nói tiếp, Văn Vũ Nghiên đã giành trước cười nói:

- Cậu cũng đừng lo cho tớ, bản thân tớ tự biết, cậu cứ lo cho bản thân mình đi. Có phải chú cậu lại giới thiệu đối tượng hẹn hò cho cậu rồi đúng không, ha ha...
Bình Luận (0)
Comment