Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 425 - Chương 435: Quyết Không Khuất Phục

Chương 435: Quyết không khuất phục
 

Trang Mộng Điệp đỡ Tần Dương lên xe, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng:

- Cậu bị thương có nặng không, vừa rồi tôi thấy cậu phun ra máu.

Tần Dương bất lực tựa vào ghế ngồi, khẽ cười nói:

- Không sao, nghỉ ngơi chút sẽ ổn thôi.

Hắc Phượng ngồi vào ghế lái, khởi động xe, chạy về nhà Tần Dương.

Trang Mộng Điệp nghĩ đến màn quyết đấu kinh người vừa rồi, có chút sợ hãi, nhưng lại cảm thấy giống như đã mở ra cánh cửa thế giới mới. Thì ra trên đời này còn có người như vậy, sống một cuộc sống đầy ân oán tình thù.

Trong lòng cô rất nhiều nghi vấn, nhưng nhìn bộ dạng này của Tần Dương, cô cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể giấu những nghi vấn trong lòng.

Về đến nhà, sau khi Hắc Phượng đưa Tần Dương vào nhà xong liền dừng bước:

- Tần Dương, cậu an tâm nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ cho người bảo vệ an toàn xung quanh cậu, tuyệt đối sẽ không để cậu bị quấy rầy.

Tần Dương cảm kích từ trong thâm tâm nói:

- Phiền cô rồi.

Hắc Phượng cười cười nói:

- Tiểu thư phân phó, đây là việc tôi nên làm. Có điều…trận đánh hôm nay, đánh đến hả giận luôn.

Tần Dương cười cười:

- Vì tôn nghiêm sư môn, không thể không chiến. Cho dù là liều mạng cũng phải thử xem, cũng may kết quả không xấu!

Hắc Phượng gật đầu:

- Sau cuộc chiến này, e rằng đám người kia cũng phải ngừng một chút. Có điều tiểu thư nói mấy kẻ này đều là hạng người lòng dạ xấu xa, không hề tốt bụng, có lẽ bọn chúng sẽ dùng âm mưu quỷ kế gì đó, tự cậu cẩn thận một chút.

Tần Dương gật đầu:

- Ừ, cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận đề phòng.

- Vậy tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa. Nếu có gì cần giúp đỡ hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào.

- Được!

Sau khi Hắc Phượng rời đi, Tần Dương được Trang Mộng Điệp đỡ ngồi lên ghế sofa.

Lam Linh Vũ cười híp mắt nhìn hai người, khoát tay một cái nói:

- Tôi về nghỉ ngơi trước.

Sau khi Lam Linh Vũ đi, Trang Mộng Điệp nhìn quần áo bẩn thỉu do ma sát với thân cây trên mặt đất, còn bị rách mấy chỗ của Tần Dương, cười nói:

- Cởi quẩn áo ra, ngâm nước nóng tắm đi.

Cả người Tần Dương giống như bánh xe bị xì khí, một chút sức lực cũng không có, cười khổ nói:

- Không có sức lực, cô đỡ tôi lên giường ngủ đi. Ngày mai tỉnh ngủ rồi chắc hẳn sẽ đỡ hơn chút, lúc đó hẵng tắm.

Trang Mộng Điệp cười nói:

- Cả người cậu đều là bùn, giống như con khỉ rớt xuống bùn vậy, cũng không biết xấu hổ mà đòi lên giường? Biết cậu không có sức lực, tôi giúp cậu mở nước, cậu ngâm nước nóng thả lỏng một chút chắc chắc ngủ sẽ ngon hơn.

Thấy thần sắc có chút khó xử trên mặt Tần Dương, Trang Mộng Điệp thản nhiên cười một tiếng:

- Có chỗ nào trên người cậu tôi chưa nhìn thấy, chưa sờ đến, ngay cả Lam Linh Vũ cũng nhìn thấy rồi, cậu còn ngại gì chứ.

Gương mặt Tần Dương nhất thời đỏ lên:

- Cô ấy nói với cô rồi?

Trang Mộng Điệp cười híp mắt nói:

- Tôi chỉ là tò mò làm sao cô ấy giải được cổ độc trong người cậu. Cô ấy liền sảng khoái kể cho tôi, còn cho tôi xem bé cổ kia nữa.

Tần Dương nhất thời lúng túng vô cùng, có cảm giác muốn độn thổ.

Trang Mộng Điệp đi lên lầu, trong phòng ngủ của Tần Dương giúp Tần Dương mở nước nóng xong, sau đó đỡ Tần Dương vào phòng tắm, giúp hắn cởi quần áo, đỡ hắn vào bồn tắm để ngâm nước.

Nước nóng nóng bỏng giống như từng cây kim, kích thích từng lỗ chân lông, khiến Tần Dương cả người thoải mái.

Trang Mộng Điệp ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho Tần Dương.

- Lý Khải đó có chết không?

Tần Dương nhắm mắt lại, hưởng thụ xoa bóp của Trang Mộng Điệp, nhẹ giọng trả lời:

- Không chết được, sau khi hắn uống Bá Vương Hoàn chưa chiến đấu gì với tôi thì đã bị tôi lật đổ rồi. Kình lực trên người không tung ra, áp lực với cơ thể cũng sẽ nhẹ hơn một chút. Có điều kinh mạch của hắn cũng sẽ bị thương, con đường tu hành vốn xem như đứt rồi, thực lực cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Làm người bình thường chắc vẫn không thành vấn đề.

Trang Mộng Điệp do dự một chút:

- Các người đều lợi hại như vậy, vậy quốc gia có người chuyên quản lý những người như các cậu không?

Tần Dương khẽ mỉm cười:

- Đương nhiên là có, nếu không mọi người sẽ náo loạn lung tung à? Chỉ có điều vấn đề đặc biệt xử lí đặc biệt nên người đặc biệt quản lí đặc biệt mà thôi. Nếu người tu hành không tuân theo luật pháp, lợi dụng thực lực của mình phạm tội, sẽ có tổ chức đặc thù tiến hành truy xét và xử. Người trong đó cũng là người tu hành.

Trang Mộng Điệp hiểu ra:

- Vậy giống như vụ đánh nhau cá nhân của các cậu hôm nay, nếu đánh chết người thì sao?

Tần Dương suy nghĩ rồi nói:

- Người tu hành giống như chúng tôi, cô có thể hiểu là môn phái võ lâm thời xưa. Ân oán giang hồ giữa người võ lâm, triều đình không thể nào quản, vì mọi người đều sẽ hợp tác tuân thủ quy tắc này. Giống trận đấu hôm nay, đều là hai bên tình nguyện. Cho dù Lý Khải đánh chết tôi, hay tôi đánh chết Lý Khải, sẽ không có ai báo án, cũng sẽ không ai muốn dùng pháp luật chỉ trích kẻ thắng là hung thủ giết người. Bọn họ sẽ dùng quy tắc và thủ đoạn giữa người tu hành để giải quyết mà thôi.

- Nhưng nếu chúng tôi ra tay với người bình thường vô tội, hay dựa vào thực lực lạm sát những người vô tội khác, lập tức có người đến xử lý. Người phạm tội cũng sẽ bị trừng phạt, có thể là phế bỏ nội khí, từ đó trở thành một người bình thường, cũng có thể là đối mặt với nguy cơ ngồi tù, thậm chí là hình phạt nghiêm trọng hơn. Tóm lại, không thể nào để cho những người tu hành muốn làm gì thì làm.

Trang Mộng Điệp hiểu ra gật đầu:

- Vậy thực lực thành viên tổ chức đặc thù quản lý các cậu chắc chắn đều rất lợi hại, nếu không làm sao chấp pháp?

Tần Dương cười cười nói:

- Đương nhiên là rất lợi hại, nhưng quan trọng hơn là thân phận của bọn họ. Bọn họ đại diện cho quốc gia, bọn họ có quyền chấp pháp. Trong thời đại khoa học kỹ thuật hiện đại này, sức mạnh cá nhân có mạnh đến đâu thì có thể thế nào?

Trang Mộng Điệp hiểu ra gật đầu:

- Tôi hiểu rồi, giống như mấy kẻ phạm nhân hung thần ác sát và cảnh sát bình thường, hắn có thể đánh thắng một cảnh sát, nhưng hắn có thể đối mặt với sự truy nã và đuổi bắt của cảnh sát toàn thiên hạ. Cảnh sát, đặc cảnh, thậm chí là quân đội, cho dù hắn lợi hại thế nào cũng không thể thoát khỏi pháp luật và quy tắc.

Tần Dương gật đầu:

- Đúng vậy, chính là đạo lý này. Trước mặt sức mạnh quốc gia, cá nhân dù lợi hại đến đâu cũng là nhỏ nhặt không đáng kể.

Trang Mộng Điệp trầm mặc một hồi, bỗng nhiên lại mở miệng hỏi:

- Nhưng các cậu đánh qua đánh lại như vậy, khi nào mới kết thúc đây?

Tần Dương cười nói:

- Nơi nào có người nơi đó có giang hồ. Khi nào ân oán giang hồ mới thực sự chấm dứt, chẳng qua là lựa chọn của con người mà thôi, chọn con đường thế nào, sống cuộc sống thế nào, đạt được kết quả gì.

- Tôi thừa kế y bát của sư phụ, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm của đệ tử Ẩn Môn. Đệ tử Ẩn Môn trước giờ đều không thích xuất đầu lộ diện quá nổi tiếng, nhưng đệ tử Ẩn Môn trước nay không ngại khiêu chiến.

Tần Dương hơi ngừng một chút, nụ cười trên mặt thu lại, trong ánh mắt thêm mấy phần sắc bén và ngạo nghễ:

- Nếu bọn họ muốn đấu, vậy thì đấu nữa đi. Đời người trong cuộc sống, thương trường, tình trường, quan trường, có nơi nào không đấu nhau? Muốn thành công, muốn nổi bật hơn người, vậy thì phải đấu với người, đấu với trời, quyết không khuất phục.
Bình Luận (0)
Comment