Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 426 - Chương 436: Truyền Thừa

Chương 436: Truyền thừa
 

Trang Mộng Điệp giúp Tần Dương tắm xong, mặc quần áo ngủ vào, đỡ Tần Dương lên giường, thản nhiên mỉm cười với Tần Dương.

- Cậu nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi để Linh Vũ đến chăm sóc cậu. Sản phẩm công ty vừa mới tung ra thị trường, mấy ngày này quá nhiều việc, tôi không có thời gian chăm sóc cậu.

Tần Dương cười cười:

- Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hẳn tôi có thể hồi phục một chút. Đúng rồi, hôm nay ra mắt thị trường một ngày, tiêu thụ thế nào?

Trang Mộng Điệp lắc đầu nói:

- Chẳng ra sao cả, dù sao cũng là sản phẩm mới. Trước khi chưa lên thị trường, không thể nào quảng cáo trước được. Bây giờ chính thức ra mắt, quảng cáo tương quan lúc nào mới bắt đầu thực hiện, phản hồi đến thị trường cũng cần chút thời gian.

Tần Dương cười cười, thần thái bình tĩnh, không gấp gáp chút nào.

- Tôi không gấp, chỉ cần một tháng sau, có thể nâng cao tiêu thụ là được, cô cũng không cần vội.

Trang Mộng Điệp mỉm cười nói:

- Cậu là thần y, tôi có lòng tin với ánh mắt của cậu. Được rồi, chuyện công ty cậu không cần lo lắng, giám đốc Hàn sẽ xử lý ổn thỏa. Đợi cơ thể cậu bình phục rồi hãy nói.

Nhìn bóng lưng Trang Mộng Điệp biến mất ở cửa phòng ngủ, tâm trạng Tần Dương có chút phức tạp.

Suy nghĩ hồi lâu, Tần Dương cầm di động lên gọi điện cho sư phụ Mạc Vũ.

- Thắng rồi?

Tần Dương cười nói:

- Thắng rồi! Sư phụ, người không lo con sẽ thất bại sao?

Mạc Vũ nhẹ giọng cười nói:

- Thầy tin con nhất định sẽ thắng.

- Thắng rồi, có điều dì Long giúp con rất nhiều…

Tần Dương kể lại toàn bộ chuyện hôm nay:

- Thực lực Lý Khải vốn cao hơn con, đã dùng Phá Địch Đan, Bá Vương Hoàn. Nếu thực lực con không đột phá cảnh giới tiểu thành, dù là dùng kim đâm huyệt, sợ rằng cũng sẽ có chút khó khăn.

- Con đã ăn Phá Huyệt Đan à…

Giọng nói Mạc Vũ có hai phần bất ngờ, nhưng chợt lại khôi phục sửng sốt:

- Dùng rồi thì cứ dùng đi. Như vậy cũng tốt, con đột phá cảnh giới tiểu thành, mấy tên kia cũng không dám phách lối nữa. Còn chuyện sau này để sau này hẵng nói vậy…Long Nguyệt vẫn khỏe chứ?

Giọng Mạc Vũ dừng lại rõ ràng, trong âm thanh tựa hồ xen lẫn một tiếng thở dài, một tâm trạng khó hiểu.

Tần Dương cười nói:

- Trông bà hình như rất không tồi, vô cùng xinh đẹp, nhìn qua chỉ chừng ba mươi tuổi…Tuy là lần đầu gặp nhau nhưng vì sư phụ nên bà đối xử với con rất tốt, dù thua hết đất đai trị giá mấy trăm triệu cũng không để cho con liều chết tiếp tục chiến đấu…

Mạc Vũ khẽ thở dài một hơi:

- Đã nhiều năm như vậy, bà ấy vẫn như thế, vẫn không chút thay đổi.

Tần Dương do dự một chút:

- Con đã xem nhật kí, dì Long cũng từng nói, bà vẫn luôn thích sư phụ. Dì Long xinh đẹp như vậy, lẽ nào sư phụ không thích dì sao?

Mạc Vũ cười khổ, thẳng thắn trả lời:

- Lúc đó trong lòng ta chỉ có Thu Tư, mấy năm nay vẫn luôn không từ bỏ, sao lại có thể vì vậy mà làm bà ấy lở dỡ. Nhưng ai biết nhiều năm trôi qua như vậy, bà ấy cũng vẫn độc thân không kết hôn. Về mặt tình cảm thầy không từ bỏ Thu Tư được, nhưng bây giờ xem ra, thầy nợ dì Long là nhiều nhất.

Biểu cảm Tần Dương cũng có chút phức tạp. Mạc Vũ không bỏ được Thu Tư, Long Nguyệt không bỏ được Mạc Vũ, một chữ tình đúng là mệt nhọc. Đây không phải việc có thực lực mạnh mẽ là có thể giải quyết được.

- Sư phụ, bây giờ dì Thu cũng lập gia đình sinh con rồi, con nghĩ thầy cũng nên từ bỏ đi. Dì Long vẫn luôn sâu nặng với thầy, sao thầy không thử tiếp nhận dì Long đi?

Mạc Vũ cười khổ:

- Phải, vì chuyện của con thầy từ từ bước ra khỏi trái tim mình. Nhưng nếu không thể thực sự từ bỏ, vậy đối với dì Long cũng không công bằng không phải sao?

Không đợi Tần Dương khuyên nhủ nữa, Mạc Vũ cười nói:

- Chuyện của thầy con đừng quan tâm nữa, lo việc của con đi. Văn Vũ Nghiên, Hàn Thanh Thanh, Trang Mộng Điệp…con phải ghi nhớ lời sư phụ dạy, đừng đi vào con đường cũ của sư phụ, để bản thân khiến người khác đau khổ cả đời.

Nói tới chuyện này, Tần Dương cũng chỉ có thể cười khổ. Mỹ nhân tình thâm, khó lựa chọn lắm. Cũng may vẫn còn thời gian, có lẽ đến lúc đó, tâm tình mọi người lại thay đổi.

Mạc Vũ nghe Tần Dương không lên tiếng, biết bây giờ trong tình cảm hắn cũng gặp phiền não, có điều việc này ông quả thực không thể giúp được. Dù sao về mặt tình cảm ông thật sự không dạy dỗ gì Tần Dương, bản thân ông cũng là một kẻ thất bại…

- Lý Quân Hạo chết trong tay con, Lý Khải cũng bị con phế rồi, người Lý gia khẳng định sẽ không làm hòa, bản thân con phải cẩn thận.

Tần Dương cười nói:

- Sư phụ yên tâm, trong lòng con hiểu rõ.

Mạc Vũ suy nghĩ một chút, giải thích:

- Không phải sư phụ trốn tránh không lo việc, thấy con bên ngoài liều mạng, nhưng một khi thầy đến Trung Hải hoặc là ra tay, những lão già có thù oán với thầy chắc chắn cũng sẽ ra tay. Đến lúc đó con sẽ càng nguy hiểm hơn. Thầy không ở Trung Hải, bọn chúng dù sao vẫn có chút cố kỵ, không thể trực tiếp ra tay đối phó con.

Tần Dương hiểu rõ cười nói:

- Sư phụ, thầy không cần giải thích, không trải qua mưa gió làm sao thấy cầu vồng, con cũng không muốn làm đóa hoa trong phòng ấm. Con là chim ưng trong bão táp, nếu như ngay cả chút nguy hiểm này cũng không vượt qua được, vậy sẽ thẹn với sư môn, thẹn với sư phụ rồi.

Mạc Vũ cười nói:

- Con hiểu là tốt. Nhân lực Ẩn Môn chúng ta ít ỏi, tài ngyên và đào tạo có được sẽ tốt hơn nhưng trách nhiệm cần gánh vác cũng nặng hơn. Bây giờ con đã có thực lực cảnh giới tiểu thành, xem như chính thức tiến vào hàng ngũ người tu hành. Khoảng thời gian này thầy đưa con đi bái kiến tổ sư gia thời xưa, hơn nữa để con biết Ẩn Môn ở đâu.

Ánh mắt Tần Dương sáng lên, lớn tiếng nói:

- Dạ, sư phụ!

Tần Dương theo Mạc Vũ tu hành nhiều năm, nhưng về mặt ý nghĩa nào đó hắn chỉ có thể xem như đệ tử ký danh Ẩn Môn, chỉ sau khi vào cảnh giới tiểu thành hắn mới có thể chân chính là đệ tử Ẩn Môn.

Cho đến bây giờ Tần Dương vẫn không biết rốt cuộc Ẩn Môn ở đâu, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội bái sư môn. Đây cũng đại diện cho việc hắn đích thực là đệ tử nhập môn, có thể thừa kế truyền thừa Ẩn Môn, hơn nữa gánh vác trách nhiệm tương ứng.

Buổi sáng ngày thứ hai, Tần Dương còn đang ngủ, Lam Linh Vũ gõ cửa đi vào.

Tần Dương dụi mắt một cái, từ trên giường ngồi dậy:

- Mấy giờ rồi?

Lam Linh Vũ cười nói:

- Đã mười hai giờ rồi, thấy cậu mệt mỏi, buổi sáng không đánh thức cậu. Nên dậy ăn cơm trưa rồi, tôi đã hầm canh…Bây giờ cậu có thể cử động được chưa?

Tần Dương đưa tay lên, cười nói:

- Ừ, đã có thể cử động rồi, đỡ hơn nhiều rồi.

Lam Linh Vũ cười nói:

- Vậy thì nhanh chóng dậy ăn cơm đi. Buổi sáng chị Điệp lúc đi đã dặn đi dặn lại bảo tôi chăm sóc cho cậu thật tốt, còn bảo tôi hầm canh cho cậu…

Tần Dương cười nói:

- Cô hầm canh gì vậy, vất vả cho cô rồi. Đợi khi nào tôi bình phục, tôi sẽ mời mọi người ăn tiệc lớn.

Lam Linh Vũ cười híp mắt trả lời:

- Canh xương gà hầm khoai từ, chắc hợp với cậu, cậu phải ăn nhiều hơn hai bát đấy.

Tần Dương cảm kích cười nói:

- Được, tôi lập tức dậy đây.

Lam Linh Vũ khoát khoát tay:

- Tôi xuống lầu xem TV chờ cậu.

Tần Dương thức dậy, hoạt động thân thể một chút, vẫn cảm thấy cảm giác vô lực đó, có điều miễn cưỡng có thể cử động, không đến nỗi giống như tối qua, ngay cả tắm cũng không thể nào tự xử lý được.

Sau khi rửa mặt, Tần Dương thay quần áo xuống lầu dưới, cùng Lam Linh Vũ quay về nhà Trang Mộng Điệp sát bên.

Lam Linh Vũ trực tiếp đặt nồi canh trên bàn, cười nói:

- Nào nào, thử tay nghề của tôi đi!

Lam Linh Vũ múc một chén cho Tần Dương, sau khi đưa cho Tần Dương bỗng mở miệng nói:

- Tối qua tôi không giúp được cậu nên tôi vẫn nợ cậu một nhân tình. Cậu có thể bảo tôi trả lại bất cứ lúc nào!
Bình Luận (0)
Comment