Chương 437: Cậu thực sự quyết tâm theo đuổi tôi à?
Sau khi ăn cơm xong, Tần Dương trở lại nhà mình, thân thể vẫn còn rất yếu. Hắn buồn bực nằm lên ghế sofa, mở một bộ phim lên xem.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tần Dương đi ra mở cửa, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Văn Vũ Nghiên mang theo một giỏ trái cây đứng ở trước cửa ra vào, mỉm cười nhìn mình:
- Có thể đứng lên rồi à? Trông tinh thần khỏe hơn hôm qua rồi đó!
Văn Vũ Nghiên thấy Tần Dương mở cửa thì không giấu nổi nụ cười, đầu lông mày cũng giãn ra nhẹ nhõm.
Tần Dương cười cười tránh ra khỏi đường đi:
- Nhìn giỏ trái cây trong tay cậu làm tôi thấy như bệnh nhân vậy.
Văn Vũ Nghiên bị Tần Dương chọc cười, hé miệng nói:
- Biết trước thì tôi đã không mua, tiết kiệm được mấy đồng.
Tần Dương cười ha ha:
- Mời vào! Đây là lần thứ nhất cậu đến nhà tôi đấy.
Văn Vũ Nghiên đi vào phòng, lúc đổi dép thì nhìn thấy có mấy đôi dép nữ, mỉm cười nói:
- Xem ra nhà của cậu có không ít khách nhỉ.
Tần Dương thản nhiên nói:
- Đúng thế, có một số người bạn là nữ đến. Trang Mộng Điệp và Lam Linh Vũ đang ở nhà bên cạnh, thỉnh thoảng mọi người lại sang đây chơi.
Văn Vũ Nghiên hơi kinh ngạc:
- Nhà bên cạnh?
Tần Dương gật đầu:
- Đúng thế, là nhà đối diện. Trang Mộng Điệp vừa mới mua nhà ở đây. Lúc nãy tôi còn ăn cơm ở bên nhà đó do Lam Linh Vũ nấu.
Văn Vũ Nghiên chớp mắt mấy cái, hé miệng cười:
- Tôi nhớ cậu bảo hai người chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng sau đó vì cậu nên cô ấy mua nhà ở đây hả?
Tần Dương hơi xấu hổ, sờ sờ lỗ mũi:
- Cũng một phần là vì thế. Trước đây cô ấy mở quán bar, gặp phải khó khăn nên tôi đã giúp đỡ. Về sau cô ấy bán quán bar đi, đầu tư cổ phần vào Thiểm Điện rồi mua phòng ở đây.
Văn Vũ Nghiên không hỏi thêm nữa, chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý, ngồi xuống chiếc ghế sofa ở phòng khách:
- Xem phim gì thế?
Tần Dương cười nói:
- Pacific Rim, bộ phim kể về cuộc chiến quái vật xâm lược địa cầu. Cậu xem chưa?
Văn Vũ Nghiên lắc đầu:
- Tôi rất ít khi xem phim. Thời gian luôn quá ít ỏi, không đủ dùng.
Tần Dương mời nói:
- Tôi cũng vừa mới xem. Phim này có kĩ xảo rất đẹp, nếu cậu không bận gì thì ngồi xem cùng đi.
Văn Vũ Nghiên hé miệng cười:
- Một chàng trai hẹn một cô gái đi xem phim không phải đều tới rạp sao? Không ngờ cậu lại mời tôi xem phim tại nhà.
Tần Dương cười đáp:
- Làm bệnh nhân thì phải có bộ dáng của bệnh nhân mà. Hơn nữa hình ảnh ở ti vi cũng không chênh lệch so với rạp chiếu phim nhiều lắm. Đợi lúc tôi khỏe hơn thì sẽ mời cậu đi xem phim rạp, chỉ sợ cậu không đồng ý thôi.
Văn Vũ Nghiên nở nụ cười xinh đẹp, lộ ra hàm răng trắng bóng:
- Cậu là Tổng giám đốc nhàn nhã và vô trách nhiệm nhất tôi từng thấy đó. Lúc công ty của mình tung sản phẩm ra thị trường thì mặc kệ mà đi liều mạng cùng người khác, bây giờ rảnh lại nằm nhà xem phim.
Nụ cười của Văn Vũ Nghiên làm căn phòng như bừng sáng lên.
Tần Dương nói với giọng không quan tâm:
- Điều nên làm đều đã làm rồi. Trước mắt tôi đang chờ đợi tín hiệu phản hồi của thị trường. Tất nhiên đối với sản phẩm chăm sóc sức khỏe thì quảng cáo là một phần quan trọng nhưng quan trọng nhất vẫn là hiệu quả trị liệu mới tạo nên danh tiếng. À, cậu dùng thử chưa?
Văn Vũ Nghiên gật đầu:
- Dùng rồi, tôi cũng rất tò mò về công hiệu của Tam Nguyên Thang nên sau khi sản phẩm được tung ra tôi đều dùng hàng ngày. Bây giờ đã hơn 20 ngày trôi qua, tôi cảm thấy hiệu quả rất rõ rệt, chắc chắn đây sẽ trở thành một sản phẩm hot.
Trên mặt của Tần Dương tràn đầy sự tự tin:
- Tôi cũng tin tưởng điều này. Tuổi cậu còn trẻ, thân thể còn chưa có nhiều vấn đề mà vẫn cảm nhận được hiệu quả thì những người có bệnh chắc chắn còn cảm nhận được rõ hơn.
Văn Vũ Nghiên ừ một tiếng:
- Tôi cũng cảm thấy thế. Dù gì cậu cũng là đệ tử Ẩn Môn, sư phụ cậu lại là Y Võ Song Tuyệt nên phương thuốc mà cậu sử dụng không thể nào cùi bắp được.
Tần Dương ngồi trên ghế sofa, nhìn Văn Vũ Nghiên:
- Sao cậu biết rõ lý lịch của tôi thế? Ai nói cho cậu vậy?
- Mẹ tôi nói.
Thanh âm của Văn Vũ Nghiên trở nên do dự:
- Hôm qua lúc tôi trở về, mẹ tôi hỏi kết quả trận chiến giữa cậu và Lý Khải. Tôi kể xong thì thuận miệng hỏi về thầy trò cậu, mẹ tôi cũng tiết lộ một chút.
Tần Dương ngẫm nghĩ:
- Thế dì Thu có kể cho cậu nghe về trận đại chiến mà sư phụ tôi vô tình đánh chết cậu của cậu không?
Văn Vũ Nghiên sửng sốt:
- Không kể.
Văn Vũ Nghiên cực kì thông minh, hồi tưởng lại những gì mà Tần Dương từng nói về Mạc Vũ, lập tức đoán ra mấy phần:
- Lý do mà sư phụ của cậu rời khỏi Trung Hải, rời khỏi mẹ của tôi chính là chuyện này?
Tần Dương cười khổ nói:
- Đúng thế, dù chúng ta là bạn hay là người yêu thì chuyện đó vẫn luôn là vết rách không thể lành giữa thầy trò chúng tôi và nhà họ Thu. Tôi cũng mới biết vài ngày trước và cũng không muốn giấu giếm cậu.
Văn Vũ Nghiên nhíu mày:
- Đã có chuyện gì xảy ra?
Tần Dương kể hết về trận đại chiến kia, kể cả việc em trai của Thu Tư nhiều lần ngăn cản tình cảm giữa Mạc Vũ và Thu Tư, sau đó còn đánh lén Mạc Vũ dẫn đến thảm kịch kia.
- Sự tình đại khái là như thế. Đây là những gì tôi tìm hiểu được từ phía sư phụ, dù tôi có thể bảo đảm rằng sư phụ nói toàn là sự thật nhưng cậu có thể hỏi dì Thu về việc này. Dì ấy cũng biết khá tường tận.
Văn Vũ Nghiên trầm mặc mấy giây, rồi nhìn thẳng vào Tần Dương:
- Khó trách cậu nói rằng sư phụ của cậu chủ động rời đi, hóa ra là vì việc này…
Con mắt của Tần Dương nhìn thẳng Văn Vũ Nghiên, không bỏ lỡ bất cứ biến đổi gì trong mắt cô:
- Cậu nghĩ sao về việc này?
Văn Vũ Nghiên mím môi, đôi mi thanh tú nhăn lại, sau một lúc thì lắc đầu:
- Tôi không quan tâm.
Tần Dương sửng sốt:
- Không quan tâm?
Văn Vũ Nghiên gật đầu, thản nhiên đáp:
- Lúc cậu của tôi chết đi thì tôi còn chưa ra đời tất nhiên là không có tình cảm gì. Mặc dù việc đó ân oán đúng sai thế nào thì cũng đều là việc của đời trước. Nếu ân oán này phải truyền lại thì phải do mẹ của tôi truyền cho tôi vì bà là người quan trọng nhất của tôi, tôi tất nhiên phải quan tâm. Nhưng nếu bà cũng không vì thế mà hận sư phụ của cậu thì tôi cũng sẽ không hận sư phụ của cậu và cậu. Hơn nữa, theo lời cậu nói thì sự việc đó hoàn toàn do cậu của tôi tự gây nghiệt nên cũng không trách sư phụ của cậu được…
Tần Dương thở dài một hơi:
- Cậu có thể nghĩ như thế làm tôi thở phào đấy.
Văn Vũ Nghiêm lườm Tần Dương:
- Tôi không oán trách bởi tôi không liên quan thế nhưng ông bà ngoại và các bác các cậu chắc chắn sẽ oán hận. Lần này cậu lộ diện, nhiều khả năng họ sẽ tìm đến gây sự với cậu.
Trên mặt của Tần Dương nở nụ cười nhàn nhạt:
- Tôi không sợ bọn họ đến gây sự. Tôi chỉ lo dì Thu và cậu có ý kiến. Chỉ cần hai người không có thành kiến thì không có vấn đề.
Tần Dương nói lời này rất dõng dạc, hàm ý cũng rất rõ ràng. Khóe miệng của Văn Vũ Nghiên nhếch lên, mỉm cười nói:
- Cậu thực sự quyết tâm theo đuổi tôi à?
Tần Dương không nghĩ rằng Văn Vũ Nghiên hỏi trực tiếp như thế, hơi sững sờ rồi cười đáp:
- Tôi cảm thấy bản thân mình rất ưu tú, rất xứng với cậu.
Văn Vũ Nghiên tài trí hơn người, luôn dùng lý trí để đối mặt với chuyện tình cảm, không ngượng ngùng khi Tần Dương nói những lời như thế, hừ một tiếng đáp:
- Quả là ưu tú nhưng chưa đủ đâu. Còn phải cố gắng nhiều.
Tần Dương cười cười, thần sắc tự tin:
- Thế thì cậu hãy chờ xem!