Chương 472: Đánh bại tôi, hay là giết chết tôi?
Tai tầng cao nhất của cao ốc Hoàn Vũ, trong căn phòng chủ tịch rộng rãi.
Tư Đồ Hương ngồi trên ghế giám đốc, xem xét phần tài liệu ở trên bàn, ở trước mặt cô có một chồng tài liệu thật dày..
- Tiểu Thư, Tần Dương sinh ra ở Bắc Kinh, cha là Tần Hoa, chuyên kinh doanh buôn bán, quanh năm công tác ở nước ngoài, mẹ là La Thi Thiến, có một công ty chuyên về trang điểm cỡ nhỏ, trị giá khoảng chừng 8000 vạn...
Tư Đồ Hương đảo qua lý lịch của Tần Dương, nhíu mày:
- Tại sao lý lịch mấy năm này của hắn lại bỏ trống, hắn đi nước ngoài làm gì?
Người phụ nữ trung niên tên là Mai Điềm, là người đứng đầu của tổ tham mưu Hoàn Vũ Tinh, cũng là phụ tá đặc biệt của cha Tư Đồ Hương, nghe vậy trả lời:
- Chuyện này không điều tra ra được, chỉ biết là hắn đi ra nước ngoài, sau đó thì không còn tung tích gì nữa, sau này lại đột nhiên xuất hiện, vào học đại học Trung Hải.
Tư Đồ Hương híp mắt lại:
- Điều tra không được?
Bản thân Tư Đồ Hương cũng ra nước ngoài hai năm, trong hai năm này, không kể việc dùng một số điện thoại khác, cô hoàn toàn không tiếp xúc với ai, chỉ có vẻn vẹn vài người biết được tung tích của cô, ngoài ra những người còn lại hoàn toàn không biết cô đi đâu, làm gì.
Khoảng thời gian này của Tần Dương và khoảng thời gian này của mình, chả phải là cực kỳ giống nhau sao?
Tư Đồ Hương để xấp tài liệu trong tay xuống, lại cầm lên một xấp tài liệu khác.
Xấp tài liệu này rất dày, cũng không chỉ có mỗi tài liệu về Tần Dương, còn có tài liệu liên quan tới người thân và bạn bè của Tần Dương, mỗi một phần đều rất kỹ càng. Chuyện này rất phù hợp với nguyên tắc của Tư Đồ Hương, đó chính là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, biết càng nhiều, thì càng có nhiều cách để lựa chọn, con đường đi đến thành công cũng sẽ trở nên ngắn hơn.
Mai Điềm cứ yên lặng cung kính đứng ở một bên, lẳng lặng chờ mệnh lệnh của Tư Đồ Hương.
Tư Đồ Hương cũng không am hiểu về việc kinh doanh, nhưng trên người cô có một loại khí chất quyết đoán, mặc kệ là chuyện gì, cô lúc nào cũng có thể nhanh chóng đưa ra được quyết định hay lựa chọn, sau đó thi hành một cách kiên quyết. Phong cách giải quyết dứt khoát này, làm cho toàn bộ tập đoàn Hoàn Vũ đều phải học tập thích ứng và truyền bá loại phong cách này.
Có lẽ mỗi khi thương nhân đưa ra một quyết định nào đó, đều phải cân nhắc xem có tổn hại tới lợi ích hay không, có thích hợp hay không, thi hành vào lúc nào, nhưng từ trước tới nay Tư Đồ Hương đều chưa từng quan tâm tới mấy chuyện này, chuyện mà cô muốn làm, cô sẽ làm ngay lập tức, hơn nữa còn là bất chấp hết thảy hậu quả.
Từng có lúc Tư Đồ Hương muốn thi hành một kế hoạch, nhưng có một vị nguyên lão trong công ty, ỷ bản thân là người lớn, chỉ tay năm ngón kế hoạch của Tư Đồ Hương, còn yêu cầu thuộc cấp âm thầm ngoài lạnh trong nóng, cản trở kế hoạch của cô.
Tư Đồ Hương cũng không nói gì cả, trực tiếp sử dụng đặc quyền của chủ tịch, đuổi vị nguyên lão này cùng với một nhánh của ông ta ra khỏi công ty. Hành động này của cô làm cho một hạng mục đầu tư cực kỳ lớn của công ty gần như bị phá hủy hoàn toàn, khiến cho công ty bị tổn thất to lớn về mặt tài chính.
Dù phải đối mặt với tổn thất kếch xù, nhưng Tư Đồ Hương cũng nháy mắt lấy một cái, những vị trí còn trống thì đăng tin tuyển dụng, chỗ trái với điều khoản cô nhanh chóng bồi thường tiền. Nhóm nguyên lão vốn ỷ vào gốc gác hùng hậu của mình trong công ty để hoành hành cuối cùng tất cả đều bị đuổi hết, không chỉ như vậy, Tư Đồ Hương còn ra tay với mấy vị nguyên lão của công ty này, làm cho mấy vị này suýt nữa nhà tan cửa nát.
Cay nghiệt!
Vô tình!
Quyết đoán!
Từ đó về sau, trong tập đoàn Hoàn Vũ cũng không có ai dám phản đối bất luận quyết sách nào của Tư Đồ Hương nữa, nhưng đề nghị thì vẫn có thể. Tư Đồ Hương cũng không phải là loại người cái gì cũng không biết mà còn thích độc đoán, cô sẽ đưa các đề nghị cho tổ tham mưu Hoàn Vũ Tinh thảo luận, nhưng một khi Tư Đồ Hương đã đưa ra quyết định, vậy thì tất cả mọi người nhất định phải chấp hành vô điều kiện, kể cả tổ tham mưu Hoàn Vũ Tinh cũng phải nghe theo.
Nếu không làm được việc thì tôi còn bỏ tiền ra thuê mấy người làm gì?
Đây cũng chính là cách sống của Tư Đồ Hương.
Đơn giản, thô bạo, gọn gàng, giống như là người trong giang hồ vậy.
Chuyện này có lẽ cũng có liên quan tới những gì cô đã trải qua trong cuộc sống, cô không thiếu tiền, thậm chí cô không quan tâm tới tiền, dù cho không có tập đoàn Hoàn Vũ, cô cũng sẽ sống rất tốt, cô có năng lực như vậy, nên cô sẽ không vì tiền mà để cho bản thân phải oan ức.
Ngay lúc Tư Đồ Hương đang lẳng lặng xem tài liệu, điện thoại đối diện với bàn làm việc của cô reng chuông, giọng của trợ lý vang lên.
- Chủ tịch, có một người tên là Tần Dương muốn gặp ngài.
Đột nhiên Tư Đồ Hương ngẩng đầu lên, trên gương mặt lạnh lùng không khỏi xuất hiện thần thái kinh ngạc. Vậy mà hắn lại đến ngay lúc mình đang xem tài liệu về hắn sao?
Mai Điềm đứng ở kê bên cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không nhịn được nói:
- Tiểu thư, chẳng lẽ hắn biết chúng ta đang điều tra hắn?
Tư Đồ Hương để xấp tài liệu trong tay xuống, người hơi dựa vào ghế, nói một cách lạnh lùng:
- Biết thì làm sao, với cả, đối phương cũng không phải là người tầm thường, có biết thì cũng là chuyện bình thường... Cho hắn đi vào.
Rất nhanh, cửa văn phòng bị đẩy ra, trợ lý của Tư Đồ Hương dẫn Tần Dương đi vào.
Trên gương mặt của Tần Dương khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn lướt qua Mai Điềm đứng ở bên cạnh, rồi lại tập trung vào trên người Tư Đồ Hương.
Tần Dương đi tới ghế đối diện bàn làm việc của Tư Đồ Hương, cũng không đợi Tư Đồ Hương lên tiếng, dứt khoát tự nhiên ngồi xuống, hai mắt thì cứ tiếp tục nhìn chằm chằm Tư Đồ Hương.
Tư Đồ Hương không nói chuyện, lạnh lùng nhìn lại Tần Dương.
Trên mặt Tần Dương vẫn mang theo nụ cười ấm áp, thậm chí khóe miệng còn hơi nhếch lên, cũng không nói lời nào, cứ như vậy ung dung chậm rãi đánh giá Tư Đồ Hương.
Hai người cứ nhìn đối phương bằng cặp mắt y hệt như gà chọi, bầu không khí trong phòng dần trở nên hơi kì quái.
Mai Điềm đứng ở bên cạnh, nhìn thấy hai người như vậy, bản thân cũng cảm thấy thật kỳ quặc.
Thật lâu, cuối cùng vẫn là Tư Đồ Hương không giữ được bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu như anh tới đây chỉ để nhìn tôi như vậy, vậy thì xin mới anh ra về cho.
Tần Dương cười ha ha, ánh mắt khẽ đảo qua mặt bàn trước mặt Tư Đồ Hương, nhìn thấy một chồng tài liệu thật dày kia, đột nhiên ánh mắt dừng lại, trên một góc tài liệu có lộ ra một tấm hình của hắn.
Khóe miệng Tần Dương lại hơi nhếch lên:
- Chậc chậc, cô đúng là không đánh trận chiến không nắm chắc nha. Đều là tư liệu về tôi nhỉ, nhiều như vậy, tôi cũng không nghĩ tôi có nhiều thứ để viết ra như vậy đâu, chẳng lẽ còn có cả tài liệu và người thân và bạn vè tôi nữa hả? Đang nghiên cứu tôi, tìm kiếm nhược điểm hoặc khuyết điểm của tôi sao?
Tư Đồ Hương cũng không quan tâm chuyện xấp tài liệu trên bàn bị Tần Dương nhìn thấy, nên cô mới không thèm thu dọn.
Nghe được giọng nói chứa đầy hàm ý trêu chọc của Tần Dương, nét mặt của Tư Đồ Hương vẫn lạnh lùng như cũ, cô nói:
- Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Tần Dương lắc đầu, cười nói:
- Cô định giành thắng lợi kiểu gì? Là đánh bại tôi, hay là giết chết tôi?
Sắc mặt Mai Điềm đứng bên cạnh khẽ đổi, cô theo thói quen quay đầu về phía Tư Đồ Hương.
Nét mặt của Tư Đồ Hương vẫn như cũ, nói một cách lạnh nhạt:
- Tới lúc anh cần biết thì sẽ tự khắc biết, còn bây giờ, tôi nói gì cũng không quan trọng.
Tần Dương cười ha ha, thoải mái nói:
- Có phải lúc nào cô cũng nghiêm túc lạnh lùng như vậy không? Gương mặt xinh đẹp như vậy, nhưng bộ mặt thì lúc nào cũng như người ta mượn tiền mà chưa trả vậy, đây là lần đầu tiên tôi với cô gặp nhau mà, không thể vui vẻ một chút sao?