Chương 473: Chỉ cần một lời không hợp là đánh
Tư Đồ Hương nhìn chằm chằm vào Tần Dương với vẻ mặt hung dữ. Cô cực kì khó chịu với kiểu nói chuyện này.
Bản thân mình còn đang nghiên cứu về Tần Dương mà hắn đã mò đến tận cửa, ngồi đối diện tủm tỉm cười, thần thái nhẹ nhàng nhìn mình, nói chuyện bằng một giọng khiêu khích.
Mặc dù đây là lần thứ nhất hai người gặp nhau nhưng cô cảm giác khí thế của mình bị chặn lại.
Cảm giác này càng phủ thêm một tầng sương lạnh lên mặt của Tư Đồ Hương. Cô nhàn nhạt nói:
- Cậu nói đúng, đây là lần thứ nhất chúng ta gặp mặt. Vì không quen biết nên tất nhiên tôi khó mà dành cho cậu một sắc mặt tốt hơn được.
Tần Dương lắc đầu. Hắn có thể nhận ra sự hung dữ trong ánh mắt của Tư Đồ Hương, đồng thời hắn cũng cảm nhận được cô ta rất bất ngờ với chuyến viếng thăm này của mình. Điều trớ trêu là việc cô ta đang nghiên cứu tư liệu về mình thì mình đã xồng xộc chạy vào.
Đúng lúc!
Quá đúng lúc!
Trong lòng Tần Dương hiện lên mấy nét cười. Hắn cũng không thèm để ý thái độ của Tư Đồ Hương đối với mình. Dù sao hai người là đối thủ, thậm chí có thể coi là kẻ thù thế nên việc đánh cho đối phương không kịp trở tay làm hắn rất đắc ý.
Tư Đồ Hương dù có lợi hại đến thế nào thì chắc cũng không thể ngờ mình sẽ mò đến tận cửa.
Có bất ngờ không?
Có sợ hãi không?
Tư Đồ Hương nhìn thấy nụ cười ngày càng lộ ra trên khóe môi của Tần Dương thì không kìm nổi sự giận dữ:
- Cậu cười cái gì?
Tần Dương cười cười, không trả lời câu hỏi của Tư Đồ Hương mà hỏi ngược lại:
- Sư phụ của cô đã ra lệnh cho cô làm gì? Đánh bại tôi hay là giết tôi?
Tư Đồ Hương lạnh lùng đáp:
- Tôi vừa mới trả lời cậu rồi đấy!
Tần Dương bất đắc dĩ lắc đầu:
- Liệu chúng ta có thể không đấu không?
Trong mắt Tư Đồ Hương toát ra ý trào phúng:
- Sao thế? Sợ à?
Tần Dương cười cười nói:
- Không thù không oán mà lại đánh đến sống chết thì không cần thiết. Nếu muốn tu hành hay giết người thì cô có thể đi đến nước J để sống. Tôi chỉ muốn sống mấy năm đại học thật yên bình mà thôi.
Con mắt của Tư Đồ Hương nheo lại:
“Tần Dương biết về việc mình ở nước J!”
- Cậu nên hiểu rằng những lời này đều là vô dụng. Trong hai chúng ta buộc phải có người ngã xuống.
Tần Dương nhíu mày rồi hỏi:
- Cô đã tìm được kẻ thù của mình chưa? Mối thù của cô đã được báo chưa?
Tư Đồ Hương đột nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt trở nên nguy hiểm, cả người tựa như một quả lựu đạn sắp nổ tung.
Sắc mặt của Tần Dương bình tĩnh:
- Mối thù của cha mẹ không thể không báo. Tôi cảm thấy việc này còn quan trọng hơn trận chiến giữa hai chúng ta. Chi bằng cô hãy dồn sức lực vào việc báo thù đi.
Tư Đồ Hương nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Tần Dương. Nếu như trước đó cô chỉ muốn đấu với Tần Dương do chỉ thị của sư phụ thì bây giờ lý do còn có thêm tình cảm cá nhân.
Thằng này quá đáng ghét!
Đâm một đao trên vết thương của người ta rồi xát muối vào!
Cô biết rõ kẻ thù của bản thân mình là ai. Nhưng dựa vào thực lực hiện tại của bản thân thì không đủ thực lực báo thù. Lục Thiên Sinh cũng từng nói rằng việc báo thù là chuyện riêng của cô, sư phụ sẽ không nhúng tay. Có thể nói rằng lời ấy của Lục Thiên Sinh khiến cô điên cuồng tu hành mấy năm nay dẫn đến hiện tại cô sở hữu một thực lực vô cùng khủng khiếp.
- Để đánh bại cậu không cần quá nhiều sức!
Tần Dương bĩu môi:
- Haiz, loại người như cô, dáng dấp thì xinh đẹp đấy nhưng sát khí của bản thân quá nặng. Về sau ai cưới cô chắc phải chịu đựng cảnh đánh giết suốt ngày mất. Đây là thời đại của hòa bình rồi. Chúng ta chẳng lẽ không thể giải quyết việc này theo cách hòa bình sao?
Tư Đồ Hương đè chặt hai tay xuống mặt bàn, trên tay hơi nổi gân xanh, giọng nói càng lạnh lẽo hơn:
- Cách hòa bình là cách gì?
Tần Dương cười tủm tỉm nói:
- Chúng ta hãy chơi oẳn tù tì - búa kéo bao. Chơi ba ván thắng hai. Mà chơi 15,20 ván cũng được. Phương thức này vừa đơn giản lại không làm ảnh hưởng đến hòa khí…
Ầm!
Hai tay của Tư Đồ Hương đột ngột đập lên trên bàn làm việc. Chiếc bàn bằng gỗ cứng lõm xuống dấu vết hai bàn tay, còn thân thể của Tư Đồ Hương dường như không có trọng lượng, bay vút lên cao, vượt qua chiếc bàn rộng, nhào đến phía Tần Dương tựa như chim ưng vồ thỏ.
Con ngươi của Tần Dương đột nhiên co lại, mặc dù hắn vẫn đang kích thích trêu chọc Tư Đồ Hương nhưng đối với kẻ thù thì hắn vẫn luôn duy trì sự cảnh giác. Dù gì thì cô gái này cũng không phải là thiện nam tín nữ gì. Trong tay nàng chắc hẳn cũng có không ít vong hồn.
Vốn dĩ Tần Dương đang ngồi ở trên ghế, nên hắn không vội vàng đứng lên mà chỉ giơ một chân đạp vào một mặt của bàn làm việc. Lực phản chấn khổng lồ đẩy hắn và chiếc ghế trượt về phía sau, thuận tiện né tránh công kích của Tư Đồ Hương.
Đòn tấn công rơi vào khoảng không, Tư Đồ Hương rơi xuống đất rồi đứng phắt dậy, một chân đá về phía Tần Dương.
Tần Dương đã đứng dậy khỏi ghế ngồi, tay phải vịn vào thành ghế dựa khẽ dùng sức xoay một cái. Chiếc ghế lập tức xoay tròn đón lấy cú đá của Tư Đồ Hương.
Bang!
Chỗ vịn tay của chiếc ghế đụng vào đùi của Tư Đồ Hương thì gãy ngay lập tức mà cô ta dường như không có cảm giác gì, chỉ đá chiếc ghế sang một bên, thân thể tiếp tục nhào về phía trước, tung một cùi chỏ vào trước ngực Tần Dương.
Cô gái này ra tay thật độc ác!
Mỗi một chiêu đều muốn đoạt mạng mình.
Hai tay của Tần Dương đan chéo trước mặt, vừa vặn đón lấy cùi chỏ của Tư Đồ Hương.
Tần Dương cảm thấy một sức mạnh khổng lồ truyền đến, cả người bay về phía sau, đập vào cánh cửa tạo ra một tiếng vang lớn.
Khi thân thể của Tần Dương vừa rơi xuống đất thì Tư Đồ Hương đã lao đến, tung thêm một cú đá nữa. Tần Dương không muốn liều mạng nên bước một bước sang bên cạnh để né tránh.
Chân của Tư Đồ Hương đá vào cánh cửa tạo ra thêm một tiếng vang lớn nữa.
Bang!
Cánh cửa bằng gỗ bị cú đá này phá ra một lỗ hổng lớn.
Tần Dương lắc mình lui ra phía sau mấy bước. Lúc này cánh cửa bị người bên ngoài mở ra. Thư kí của Tư Đồ Hương đang lo lắng đứng ở cửa.
Tần Dương lắc mình một cái, nhảy đến bên cạnh cô thư kí, cười ói:
- Chủ tịch của các cô đột nhiên phát điên kìa…
Tư Đồ Hương khẽ cắn môi, định đánh tiếp thì thấy Tần Dương đang trốn phía sau thư kí của mình nên không thể tấn công được. Hơn nữa sau khi mở cửa thì các nhân viên bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào đây.
Tư Đồ Hương hiểu rằng tình cảnh đã đến nước này thì không đánh được nữa, đành thu chân về, lạnh lùng nói:
- Đàn ông mà trốn sau lưng phụ nữ không thấy nhục à?
Tần Dương cười cười, vuốt cánh tay đang tê dại của mình, vận động mấy cơ bắp sau lưng:
- Đàn ông thì cũng phải xem là đang đối mặt với cái gì chứ. Nếu là đấy với con hổ cái thì ai mà đấu được?
Lông mày của Tư Đồ Hương nhướng lên, lạnh lùng nói:
- Nơi này không chào đón cậu. Mời ra khỏi đây!