Chương 474: Giao dịch khiến người ta động lòng
Cửa phòng làm việc bị đánh bể, Tần Dương dĩ nhiên không thể ở lại nữa.
- Người đẹp, chi bằng chúng ta làm một giao dịch đi?
Tần Dương bị xua đuổi cười híp mắt đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại, đề nghị với Tư Đồ Hương.
Ánh mắt Tư Đồ Hương lạnh lùng nhìn Tần Dương, nụ cười trên mặt Tần Dương luôn khiến cô có suy nghĩ muốn đè Tần Dương xuống đất đánh cho một trận hả hê, hơn nữa suy nghĩ này không có bất kì dính líu gì đến lệnh của sư phụ.
Tại cô không ưa Tần Dương, muốn hung hãn đánh hắn một trận, đánh hắn mặt miệng méo liệt, sưng mặt sưng mũi, xem hắn còn có thể cười được không.
- Giao dịch gì?
Tuy Tư Đồ Hương không ưa Tần Dương, đã nắm chặt quả đấm, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi một câu. Dù sao Tần Dương chủ động tìm đến cửa như vậy chắc hẳn không chỉ vì trêu chọc mình vài câu.
Tần Dương hơi thu lại mấy phần nụ cười trên mặt, nói với Tư Đồ Hương:
- Chuyện này không tiện để người khác nghe.
Tư Đồ Hương nhìn chằm chằm Tần Dương hai giây, khoát tay với Mai Điềm và thư kí của mình, hai người nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, còn đóng cửa phòng lại.
- Được rồi, có chuyện gì cậu nói đi.
Tần Dương bước đến gần Tư Đồ Hương mấy bước, thần sắc trở nên có chút nghiêm túc, giọng hơi giảm thấp xuống một chút:
- Cô biết kẻ thù của mình là ai không?
Chân mày Tư Đồ Hương hơi nhíu chặt, cuối cùng gật đầu một cái.
Tần Dương hỏi tiếp:
- Bây giờ hắn còn sống?
Sắc mặt Tư Đồ Hương lạnh lùng cứng rắn hai phần:
- Chuyện đó không liên quan đến cậu mà? Cậu muốn nói gì?
Tần Dương nhìn phản ứng của Tư Đồ Hương, cũng không để ý, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Phản ứng này của cô chính là kẻ thù của cô vẫn còn sống. Sư phụ Lục Thiên Sinh của cô là cao thủ tu hành vô cùng có thiên phú, Lục gia cũng cực kì mạnh mẽ, nhưng từ khi cha mẹ cô xảy ra chuyện đến nay đã hơn mười năm rồi, kẻ thù của cô vẫn còn sống. Đây chỉ có thể chứng tỏ sư phụ cô không thay cô báo thù?
Tư Đồ Hương lãnh ngạnh trả lời:
- Tôi muốn đích thân giết chết kẻ đó!
Tần Dương gật đầu một cái, đồng ý nói:
- Cô nói vậy, tôi đồng tình với tâm trạng này. Chỉ là thực lực cô không kém, hơn nữa chắc cô còn học được thuật ám sát của nhẫn giả Nhật Bản, hẳn là vì báo thù. Nhưng kẻ thù của cô vẫn còn sống, đó chỉ có thể chứng minh một vấn đề, đó chính là kẻ thù của cô rất mạnh mẽ, căn bản không phải người cô có thể đối phó, thậm chí không thể ám sát đúng không?
Ánh mắt Tư Đồ Hương lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương. Mối thù của cha mẹ cô chính là cái gai trong lòng cô. Tần Dương lại nhắc đến việc này khiến trong lòng Tư Đồ Hương càng khó chịu với Tần Dương, thậm chí trong ánh mắt đã tăng thêm vài phần sát khí.
- Rốt cuộc cậu muốn nói gì?
Tần Dương tựa như không thấy ánh mắt lạnh như băng của Tư Đồ Hương, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Với tính cánh của sư phụ cô, tôi nghĩ chắc hẳn ông dùng mối thù này kích thích cô tu hành. Nói cách khác, chính là sư phụ cô không có ý ra tay giúp cô báo thù, hẳn là nói với cô rằng nếu muốn báo thù, cô phải trở nên mạnh hơn, chỉ có như vậy mới có thể tự tay báo thù…
Con ngươi Tư Đồ Hương hơi nheo lại hai phần. Lần này cô không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Tần Dương.
Sát khí trong ánh mắt cô tựa hồ vì sự nghiêm túc của Tần Dương mà biến mất vài phần, nhưng sự yên tĩnh trên người ngược lại càng tỏ ra lãnh khốc.
Tần Dương tiếp tục mở miệng:
- Tôi không biết kẻ thù cô là ai, nhưng chắc cô cũng biết con đường tu hành rất dài, cô muốn dựa vào thực lực bản thân báo thù, có lẽ không biết là phải thực hiện vào lúc nào, thậm chí mãi mãi không báo được thù. Hay là cô từ bỏ quyết đấu với tôi, không làm đối thủ với tôi nữa, xem như trao đổi, tôi giúp cô báo thù. Uhm, chính là giúp cô làm việc, giúp cô báo thù, cuối cùng để cô tự tay đâm kẻ thù của mình, thế nào?
Vẻ lạnh lùng trên mặt Tư Đồ Hương tan biến, thần sắc hơi có chút sững sốt, sao cô ngờ được Tần Dương lại đưa ra giao dịch như thế này.
Từ bỏ làm đối thủ với Tần Dương?
Tần Dương giúp mình báo thù?
Một giây sau, trên mặt Tư Đồ Hương hiện ra mấy phần cười nhạt:
- Dựa vào cậu? Thực lực của cậu còn không bằng tôi, cậu chẳng qua mới đột phá cảnh giới tiểu thành mà thôi.
Sắc mặt Tần Dương hơi cứng đờ, mình bị khinh bỉ không chút che giấu rồi sao?
- Người đẹp, bây giờ là thời đại gì rồi, lẽ nào giết người nhất định phải dựa vào nắm đấm sao, còn dựa vào đao kiếm, võ lực kém thì không giết được?
Tần Dương cười cười nói:
- Nếu phải quyết đấu tỷ võ, quyết đấu mặt đối mặt, thực lực của cô nhất định cao hơn tôi. Nhưng nếu chỉ là quyết đấu sinh tử không hạn chế, cô cảm thấy cô nhất định có thể thắng tôi?
Tư Đồ Hương cười lạnh nói:
- Cậu muốn nói cái gì, dùng súng sao?
Tần Dương cười cười nói:
- Trên đời này có rất nhiều cách giết người, một người đàn ông trói gà không chặt, chỉ cần vận dụng vũ khí thích hợp là có thể giết chết cao thủ cảnh giới đại thành, ngay cả tổng thống nước ngoài cũng sẽ bị ám sát, còn có ai là không giết chết?
- Cho dù không cần vũ khí hiện đại, tôi có một người bạn là người của Ngũ Tiên Môn ở Miêu Cương, cô ấy nợ tôi một nhân tình, tôi cũng có thể bảo cô ấy ra tay giúp đỡ. Cô biết cổ độc giết người chính là thần bí khó lường. Không nói nhiều, chỉ nói cố nhân Lý Quân Hạo trước đó hạ thực tình cổ với tôi, tuyệt đối giết người không để lại dấu vết. Huống hồ thủ đoạn bọn họ không chỉ là một Thực Tình Cổ.
- Được rồi, xem như loại bỏ việc người khác giúp đỡ, sư phụ cô không giúp, còn có sư phụ tôi mà. Sư phụ tôi y võ song tuyệt, thực lực không dưới sư phụ cô đâu. Ông còn tinh thông các bản lĩnh kì quái khác, muốn giết chết một người không nên quá dễ dàng. Hơn nữa sư phụ tôi và sư phụ cô cũng có duyên gặp nhau vài lần, trò chuyện với nhau vui vẻ, ông từng nói cha mẹ cô còn nhỏ xảy ra chuyện, từ nhỏ vì báo thù mà tu hành khắc khổ, trải qua những ngày không phải của người thường, cũng là người có mệnh khổ. Nếu chúng ta có thể dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, tôi nghĩ sư phụ cô chắc chắn không keo kiệt mà ra tay giúp cô.
Tần Dương hùng hồn nói một tràng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tư Đồ Hương, mỉm cười nói:
- Thế nào, đề nghị này của tôi vẫn xem như có thành ý chứ? Tôi và cô không có thâm cừu, thậm chí còn không quen biết, nhưng kẻ thù của cô đã hại cha mẹ cô, giữa hai người này có nặng có nhẹ, tôi nghĩ chắc cô rất rõ mà.
Hô hấp của Tư Đồ Hương dồn dập mấy phần, lời nói của Tần Dương giống như một con dao trực tiếp đâm vào nội tâm cô, trúng vào phần khát vọng nhất trong lòng cô.
Trả thù!
Tư Đồ Hương thật sự có một thoáng động lòng, vì những gì Tần Dương vừa mới nói là nói thật.
Thời đại khoa học kỹ thuật giết người quả thật chưa chắc cần dựa vào nắm đấm, dựa vào đao kiếm, súng pháo lựu đạn vĩnh viễn trực tiếp có uy lực hơn. Cổ độc của Ngũ Tiên Môn là thứ độc nhất trong toàn bộ Hoa Hạ, cũng mạnh mẽ khó bì, lợi khí giết người, im hơi lặng tiếng. Mạc Vũ kia cũng quả thực từng gặp cha mình, trong đó có một lần hình như mình còn ở đó. Nếu nói Tần Dương xin ông ấy ra tay, có lẽ ông ấy thực sự ra tay vì mình.
Dù Tần Dương là đối thủ của cô, dù cô biết lời này của Tần Dương có thể vẫn có mục đích khác, nhưng trái tim cô vẫn không nhịn được động lòng một chút.
Chỉ có điều Tư Đồ Hương rốt cuộc cũng từng trải qua sinh tử, thần kinh cứng rắn giống như dây thép, dĩ nhiên sẽ không vì vài lời của Tần Dương mà lập tức thay đổi lập trường.
- Thù của tôi, tự tôi sẽ báo! Chỉ cần tôi có thể đánh bại cậu, hoàn thành mệnh lệnh của sư phụ tôi, tôi nghĩ cho dù tôi xin ông ấy báo thù cho tôi xem như thù lao, ông ấy cũng sẽ tuyệt đối đồng ý ra tay…