Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 466 - Chương 476: Tôi Muốn Rèn Luyện Bản Thân Một Chút

Chương 476: Tôi muốn rèn luyện bản thân một chút
 

Những lời Tần Dương nói đều là thật lòng.

Nếu quả thật Tư Đồ Hương có thể đưa ra quyết định như vậy, thì Tần Dương cũng không ngại giúp cô một tay.

Có lẽ đối với người khác, muốn đối phó một kẻ cực kỳ lợi hại hẳn là rất khó khăn, nhưng Tần Dương là ai?

Đặc công Long Tổ !

Có lẽ nếu nói đánh nhau, chưa hẳn hắn đã đánh thắng được, dù sao thực lực của Tư Đồ Hương bây giờ còn mạnh hơn hắn, lại còn học thêm cả thuật ám sát nữa, nếu như kẻ thù mà ngay cả cô ta cũng không làm gì được, thì chắc chắn hắn cũng không thể nào đánh bại được, nhưng bản thân hắn lại rất am hiểu các loại vũ khí và trang bị, cộng thêm các loại cách thức ám sát nữa.

Những cách thức ám sát mà Tần Dương biết và thuật ám sát mà Tư Đồ Hương học là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau, một loại là phát triển từ các loại khoa học kỹ thuật công nghệ cao, loại còn lại thì thông qua tu hành mà phát triển phương thức ám sát truyền thống. Sự khác biệt giữa hai hệ thống này là rất lớn.

Mình là đệ tử của Mạc Vũ, Tư Đồ Hương là đệ tử của Lục Thiên Sinh, năm đó Lục Thiên Sinh bị Mạc Vũ đánh bại, bây giờ nếu như vì muốn báo thù mà Từ Đồ Hương giao dịch với Tần Dương, vậy thì mối quan hệ thù địch này cũng không còn nữa, cũng tương đương với việc Tần Dương đã hóa thù thành bạn, lại thắng Lục Thiên Sinh một ván.

Nếu như có thể đạt được hiệu quả như vậy, thì Tần Dương ngại gì mà không ra tay giúp Tư Đồ Hương cơ chứ, thậm chí nếu cần thiết có khi hắn còn mời sư phụ ra tay giúp, chuyện này cũng chẳng có vấn đề gì.

Chiếc Rolls-Royce chở Tần Dương đưa về tới ký túc xá, Tiếu Tâm An cũng chào Tần Dương rồi rời đi.

Tiếu Tâm An cũng có nhà ở Trung Hải, từ giờ trở đi, ông ta sẽ ở lại Trung Hải, hết lòng giúp đỡ Tần Dương, nghe theo mệnh lệnh của Mạc Vũ, thực hiện chức trách của một Ẩn Thị.

Tần Dương mới vừa về đến phòng ngủ, mấy người trong phòng đồng loạt nhìn về phía hắn.

- Lão đại, cậu lại vừa hot rồi đấy.

Lần này Tần Dương cũng chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, cười nói:

- Diễn đàn trường? Rolls-Royce?

Hà Thiên Phong gật đầu nói:

- Đúng vậy, có người post ảnh lên diễn đàn rồi. Rolls-Royce đó, giá cả đắt đỏ không nói, hơn nữa còn là phiên bản số lượng có hạn nữa, cả trái đất cũng không có bao nhiêu chiếc đâu, đúng là nổ banh trời rồi. Mà người kia là ai vậy, lại cung kính với cậu thế…

Tần Dương có chút bất đắc dĩ, bị Tiếu Tâm An chơi như thế này, giờ mình ở trong trường lại ngày càng hot hơn nữa rồi, đúng là muốn khiêm tốn cũng không được.

- Sư phụ tôi có một người bạn, mới tới Trung Hải, tới thăm tôi thuận tiện hỏi xem tôi có gặp chuyện gì khó khăn hay không, có gì cần giúp đỡ không.

Tần Dương cũng không thể nói quá kỹ, đành phải nói Tiếu Tâm An là bạn của Mạc Vũ.

Mặc dù Tiếu Tâm An là Ẩn thị, nhưng ở trong mấy năm tràn đầy giông tố kia, dù sư phụ và ông ta là chủ tớ, nhưng thực tế cũng có thể xem là bạn bè sinh tử có nhau, nên Tần Dương giới thiệu như vậy kỳ thật cũng không sai.

Hà Thiên Phong tò mò hỏi:

- Nhưng hình như tôi thấy ông ta rất cung kính với cậu thì phải.

Tần Dương cười nói:

- Sư phụ của tôi từng giúp đỡ ông ta, kỳ thật ông ấy cũng xem như là trưởng bối của tôi, chẳng qua bởi vì chuyện của sư phụ, nên ông ấy mới khách sáo như vậy.

Biểu lộ của mọi người đều có chút thoải mái.

Tần Dương đổi chủ đề hỏi:

- Mọi người đang làm gì vậy?

- Xem cãi nhau trên internet.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Ai cãi nhau với ai vậy?

Hà Thiên Phong cười nói:

- Trung Quốc với Bắc Hàn đó, chẳng phải lúc trước Bắc Hàn có công khai một cái dự luật gì đó hay sao, rõ ràng là trợ giúp nước Mỹ nhằm vào Trung Quốc mà, giờ internet đang sôi sùng sục đây này, sau đó mọi người vào internet cãi nhau. Mấy ngày nay càng ngày càng to hơn, giờ đã có hacker tấn công vào trang web chính phủ cùng với trang web của các doanh nghiệp rồi kìa, có khi sắp tới lại xuất hiện một hồi đại chiến giữa hacker Hoa Hàn không chừng.

Đại chiến hacker ?

Tần Dương theo thói quen nhìn sang Lâm Trúc bên cạnh, Lâm Trúc nhìn thấy ánh mắt của Tần Dương thì khẽ nâng mắt kính lên, mỉm cười, không nói gì cả.

Nhìn thấy động tác của tên này, Tần Dương biết ngay, nhất định là cậu ta đã tham gia, hoặc là muốn tham gia.

Mà Tần Dương cũng không quan tâm, dù sao thì đây cũng là một hành động yêu nước nha, thích quậy thì cứ quậy đi, dù sao thì cũng là phá người khác, dù sao cũng không thể để cho người tới phá chúng ta mà chúng ta lại chẳng làm gì cả.

Tần Dương ngồi xuống ghế của mình, cầm điện thoại di động lên, mở tin tức ra xem. Quả đúng như Hà Thiên Phong nói, chuyện này đúng là càng ngày càng nóng rồi, chẳng qua đây là ván cờ giữa các quốc gia với nhau, người dân bình thường thì xem cho vui rồi đứng dưới cổ vũ là được rồi.

- Ai, cũng sắp nghỉ hè rồi, mấy cậu có dự định gì chưa, về nhà sao?

Hà Thiên Phong đang nằm trên giường chơi điện thoại thì bỗng dưng ngẩng đầu lên hỏi mọi người.

Lâm Trúc cười nói:

- Tôi không về, chuẩn bị ở lại thuê phòng hai tháng, tập trung học mấy thứ.

Hà Thiên Phong quay đầu nhìn Tần Dương, Tần Dương cười nói:

- Có thể tôi phải đi Anh một chuyến.

Ba người khác đều quay đầu nhìn Tần Dương, Tôn Hiểu Đông hiếu kỳ hỏi:

- Cậu đi Anh làm gì?

- Konnie có một người dì bị ngã ngựa làm cột sống bị thương, tôi phải sang đó hỗ trợ chữa trị, chắc là cũng khá lâu đó.

Ba người bọn họ cũng biết y thuật của Tần Dương hơn người, nhưng nghe nói Konnie mời Tần Dương ra nước ngoài chữa bệnh, thì vẫn cảm thấy có hơi là lạ.

- Lão đại, Konnie mời cậu đi Anh chữa bệnh, là do lão đại cậu quá lợi hại, hay là bác sĩ của Anh quá kém vậy?

Hà Thiên Phong cười hắc hắc:

- Đương nhiên là do lão đại trâu bò rồi.

Tần Dương cười ha ha, không giải thích, quay đầu hỏi:

- Vậy mấy cậu thì sao?

Hà Thiên Phong nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Nhà của tôi ở ngay Trung Hải, cũng không có chuyện gì, khí trời lại nóng, chắc là đi tán gái, còn không thì ở nhà nằm chơi thôi.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Cậu còn tán gái, Tô Văn Văn thì sao đây?

Hà Thiên Phong cười hắc hắc:

- Văn Văn sắp về quê mà, hai tháng này cũng giống như ngày nghỉ cũa tôi vậy, đương nhiên là phải thả lỏng bản thân chứ. Tôi là lãng tử tình trường quỷ kiến sầu mà, làm sao lại trói buộc bản thân với một cái cây được chứ ?

Tần Dương lắc đầu, tên này tính tình lúc nào cũng vậy, chẳng qua mỗi người có chí riêng, có cách sống khác nhau, Tần Dương cũng không tiện đánh giá gì cả.

Mọi người lại nhìn về phía Tôn Hiểu Đông:

- Còn cậu, lão tam?

Nét mặt Tôn Hiểu Đông có hơi nhăn nhó, Hà Thiên Phong nhìn thấy bộ dạng của hắn, cười nói:

- Vẻ mặt này là sao vậy, không định đi về với Tiểu Nguyệt, trải qua cuộc sống lứa đôi sao?

Tôn Hiểu Đông lắc đầu, nhìn về phía Tần Dương, vẻ mặt có chút xấu hổ:

- Lão đại, công ty của cậu có cần người không, tôi muốn tranh thủ nghỉ hè đi công ty cậu làm, rèn luyện bản thân một chút…

Tần Dương nghe vậy thì bất ngờ, chợt cười nói:

- Được, mà cậu muốn làm vị trí nào?

Tôn Hiểu Đông có chút thẹn thùng gãi đầu một cái:

- Tôi cũng không biết nữa, dù sao hình như tôi chẳng biết làm gì cả.

Hà Thiên Phong ở bên cạnh ủng hộ nói:

- Chúng ta học chuyên ngành tiếng Anh, trong công ty của lão đại cũng đâu có cần, nhất định là cậu không muốn vào trong xưởng sản xuất, bởi vì trong đó cũng không rèn luyện được gì. Nếu như cậu tới chỗ lão đại làm là để rèn luyện bản thân, tôi đề nghị cậu làm về bên tiêu thụ sản phẩm, dù gì công việc tiêu thụ sản phẩm cần phải tiếp xúc với nhiều người, rất tốt cho việc rèn luyện, hơn nữa cũng không cần kỹ năng cơ sở gì cả…

Tần Dương cười nói:

- Đề nghị này của lão nhị cũng rất được đấy, đi vào xưởng cũng không học được gì, làm quản lý thì cậu không có kinh nghiệm, chỉ có công việc ở phương diện kinh doanh này là khá linh hoạt, lúc nào cũng có thể thêm người, hơn nữa cũng rất tốt cho việc rèn luyện bản thân.

Tôn Hiểu Đông nghĩ một hồi, gật đầu nói:

- Được... Lão đại, có gây phiền phức cho cậu không?

Tần Dương vẫy vẫy tay cười nói:

- Cái này có gì mà phiền chứ, công ty cũng đang cần tuyển người, tuyển ai mà chả là tuyển, hơn nữa với quan hệ của chúng ta, cậu còn nói phiền phức là quá khách sáo rồi.
Bình Luận (0)
Comment