Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 467 - Chương 477: Đại Lý

Chương 477: Đại lý
 

Tần Dương cầm di động lên gọi cho Trang Mộng Điệp, nói chuyện của Tôn Hiểu Đông.

Hiện tại Trang Mộng Điệp quản lý phòng kinh doanh, nghe Tần Dương nói vậy, nhất thời cười nói:

- Chuyện này đơn giản mà, nếu bạn học cậu thật sự muốn rèn luyện bản thân, tôi có thể sắp xếp cậu ấy đi chạy thị trường. Tuy sản phẩm chúng ta đã được tiêu thụ ở nhiều cửa hàng lớn, nhưng còn rất nhiều nơi nhỏ hơn vẫn chưa tiêu thụ, cần người đi giới thiệu, mở rộng thị trường.

Tần Dương cười cười nói:

- Được, dù sao tôi chỉ nói với cô một tiếng, cô giúp tôi sắp xếp là được.

Trang Mộng Điệp gật đầu nói:

- Bây giờ tuy công ty chúng ta chiếm giữ không ít đường tiêu thụ của cửa hàng lớn, nhưng nếu thật sự muốn đưa sản phẩm đến hàng trăm hàng ngàn người tiêu dùng vẫn cần sàng lọc nhiều hơn. Trước mắt giám đốc Hàn đã đề xuất chế độ đại lý…

Tần Dương cũng biết chế độ đại lý mà Trang Mộng Điệp nói, dù sao việc này liên quan đến chế độ vận hành của công ty, Hàn Chân không thể giải thích rõ với ông chủ là Tần Dương.

Công ty sản phẩm bảo vệ sức khỏe Thiểm Điện là công ty tự sản xuất, trước mắt những siêu thị lớn cửa hàng lớn đều trực tiếp đặt hàng từ nhà máy, nhưng nếu muốn đưa sản phẩm thực sự bán đến đường lớn ngõ nhỏ thì phải tìm nhà đại lý.

Một cấp đại lý chia theo khu vực, bọn họ lấy hàng từ nhà máy, sau đó bán xuống bên dưới, lợi nhuận của nhà đại lý đến từ việc họ khai thác thị trường được bao nhiêu, tiêu thụ càng nhiều, bọn họ sẽ kiếm được càng nhiều. Vì doanh thu của chính mình, đương nhiên họ sẽ tìm mọi cách tiêu thụ sản phẩm của đại lý, để sản phẩm đại lý xuất hiện ở khắp các tiệm lớn tiệm nhỏ.

Hai người Tần Dương và Trang Mộng Điệp nói vài câu là cúp máy, sau đó gửi số điện thoại Trang Mộng Điệp cho Tôn Hiểu Đông.

- Tôi đã chào hỏi xong rồi, khi nào cậu muốn đi thì gọi điện cho cô ấy là được. Nếu cậu có tự tin, có thể làm nhà đại lý một khu vực nhỏ, tất cả sản phẩm cậu tiêu thụ được đều xem như thành tích kinh doanh của cậu, bán càng nhiều, cậu kiếm được càng nhiều.

Tôn Hiểu Đông ngẩn người:

- Nhà đại lý? Không cần đóng bao nhiêu tiền thế thân hay thủ tục gì sao?

Tần Dương cười nói:

- Không cần tiền thế thân, chỉ cần cậu có thể bán sản phẩm là được. Không phải cậu nói muốn rèn luyện bản thân sao, chắc đây chính là cương vị rèn luyện người nhất trong công ty tôi hiện giờ rồi đó.

Tôn Hiểu Đông nhất thời có chút kích động:

- Tôi nhất định sẽ cố gắng, cảm ơn lão đại!

Tần Dương cười cười nói:

- Có gì mà cảm ơn chứ, nếu cậu có thể bán được sản phẩm, vậy cũng giúp tôi kiếm tiền rồi, mọi người cùng nhau kiếm tiền mà.

Hà Thiên Phong cười hehe nói:

- Được đấy, vừa đến đã là đại lý khu vực, nếu làm tốt có thể phát tài rồi. Lão tam, cố lên, chúng tôi đợi cậu phát tài đãi ăn!

Tần Dương kiến nghị nói:

- Trung Hải lớn như vậy, trước mắt khu vực chưa tiêu thụ sản phẩm chúng ta còn rất nhiều, nhưng Tam Nguyên Thang hiện tại đã không ngừng tăng lượng tiêu thụ, độ khó khai thác thị trường không tính là quá lớn. Cụ thể phụ trách khu vực lớn cỡ nào, cậu tự đi thương lượng với Trang Mộng Điệp, tôi không quản đâu. Nếu cậu cảm thấy khu vực phụ trách lớn quá, không đủ tinh lực, cậu có thể tìm vài bạn học cùng nhau làm. Tôi nghĩ trong trường chắc chắn có không ít sinh viên đồng ý tranh thủ thời gian nghỉ hè kiếm việc vặt làm.

Ánh mắt Hà Thiên Phong đã trở nên có chút nóng bỏng, nắm chặt quả đấm:

- Cuối tuần này tôi đến công ty cậu, tìm hiểu rõ ràng tình hình trước, tranh thủ trước khi nghỉ làm rõ mọi tình hình, một khi nghỉ xong sẽ đi làm.

Tần Dương cười haha nói:

- Được, cái này tùy cậu sắp xếp. Dù sao tôi đã từng nói, cậu có thể đến tìm cô ấy bất cứ lúc nào.

Hà Thiên Phong ở bên cạnh nói:

- Các cậu như vầy không đáng là bạn tốt gì cả, bây giờ mới kết thúc năm nhất, thời gian đại học tươi đẹp mới qua một phần tư, các cậu từng người một bận rộn khởi nghiệp kiếm tiền, như vậy chẳng phải là tốt hơn tôi sao?

Tần Dương cười nói:

- Trong nhà cậu làm ăn không nhỏ, cậu muốn rèn luyện bản thân không phải đơn giản sao, là do cậu lười thôi.

Hà Thiên Phong thở dài một hơi:

- Kinh doanh của nhà đúng là không nhỏ, nhưng tôi cũng không giúp được. Hơn nữa gần đây nghe cha tôi nói hình như cũng gặp phải chút vấn đề gì đó, ngày nào cha tôi cũng dậy sớm về trễ...

Tần Dương ừ một tiếng:

- Kinh doanh mà, lên lên xuống xuống rất bình thường, bây giờ làm gì cũng phải cạnh tranh kịch liệt.

Biểu cảm Hà Thiên Phong bất lực:

- Còn phải nói.

Buổi chiều, Tần Dương vừa mới tan học, đang chuẩn bị về nhà, điện thoại hắn bỗng reo lên.

- Tiểu Tần tiên sinh, chúng em đang ở trường anh.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Chúng em? Hai chị em sao, sao đến trường anh thế?

- Đến tìm anh chơi, sao, không hoan nghênh à?

Tần Dương bật cười:

- Đương nhiên không phải không hoan nghênh. Các em đang ở đâu?

- Đang ở sân bóng rổ xem người ta chơi.

- Được, vậy anh qua đó tìm hai em.

Tần Dương cúp máy, ôm cặp sách đi đến sân bóng rổ. Rất nhanh hắn đã nhìn thấy một cặp chị em sinh đôi Yến gia trẻ trung xinh đẹp.

Hai cô gái ăn mặc y hệt nhau, áo màu trắng, quần short trắng, giày thể thao hồng, nhìn vô cùng trẻ trung, cộng thêm dung mạo cơ hồ giống hệt nhau của hai người, khiến không ít người dừng chân lại xem.

Tần Dương bước đến trước mặt hai người, nhìn hai cô gái cười lên tựa hồ y hệt nhau, không khỏi tức cười nói:

- Bình thường các em thích ăn mặc giống nhau sao?

Cô gái bên trái cười hì hì nói:

- Vậy anh có thể phân biệt được tụi em ai là chị, ai là em không?

Tần Dương cười nói:

- Đương nhiên phân biệt được, em là Yến Tử Tuyết, chị gái, em là em gái Yến Tử Băng.

Yến Tử Tuyết nhếch miệng lên:

- Hôm nay chúng em cố tính ăn mặc giống hệt nhau, ngay cả kiểu tóc cũng giống nhau, sao anh vẫn có thể liếc một cái nhận ra được?

Em gái Yến Tử Băng bên cạnh cười lên hơi có chút điềm tĩnh:

- Em đã nói mà, chắc chắn không lừa được anh ấy.

Tần Dương cười lên, sinh đôi quả thực nhìn hình dáng tựa như giống nhau như đúc, nhưng thiên hạ sao có thể có người giống hệt nhau, hống hồ khí chất thần thái ánh mắt tuyệt đối sẽ không giống nhau. Nếu chỉ nhìn một người có lẽ vẫn không thể đoán được là ai, nhưng nếu hai người cùng đứng chung, so sánh với nhau, ngược lại càng dễ đoán hơn.

- Sao muốn đến tìm anh chơi vậy, bây giờ chắc các em sắp thi đại học rồi chứ, vẫn còn thời gian đi chơi à?

Yến Tử Tuyết cười hì hì nói:

- Chính vì sắp thi cử mới ra ngoài chơi, thả lỏng tâm trạng một chút. Vùi đầu học hành cực khổ, khiến bản thân mình căng thẳng ngược lại là chuyện xấu. Bác em đã nói, chơi thì phải chơi cho đã, học thì phải học tới nơi tới chốn, làm việc và nghỉ ngơi mới càng có hiệu quả hơn.

Yến Tử Băng bổ sung giải thích:

- Cuối tuần nghỉ học, bữa cơm trưa khi ông nội bọn họ nói tới anh, chúng em bèn muốn đến tìm anh chơi.

Tần Dương cười nói:

- Được, vậy anh là người tiếp khách. Sắp đến giờ cơm tối rồi, anh mời hai em ăn cơm tối, muốn ăn gì?
Bình Luận (0)
Comment