Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 468 - Chương 478: Đua Xe Ngầm

Chương 478: Đua xe ngầm
 

- Ăn lẩu! !

Hai chị em đồng thanh nói, nói xong thì quay lại nhìn nhau, hiển nhiên là trước đó hai người cũng chưa bàn trước thống nhất với nhau.

Tần Dương nở nụ cười, nói:

- Tốt, vậy thì đi ăn lẩu, cũng lâu rồi anh không ăn lẩu.

Lúc này cũng là thời gian tan học, có nhiều sinh viên đang rời khỏi lớp trở về ký túc xá, hai mỹ thiếu nữ sinh đôi buộc tóc đuôi ngựa trên sân bóng rổ đúng là hai cục nam châm, làm cho Tần Dương cũng phải chịu vô số ánh mắt đố kỵ lẫn ghen tỵ.

- Cmn, giống nhau như hai giọt nước, sinh đôi kìa!

- Quan trọng là cả hai người đều cực kỳ xinh đẹp, mà kia không phải là hoàng tử piano à, có cần phải kinh như thế không, sao bên cạnh hắn toàn là mỹ nữ cực phẩm vậy!

- Hoa hậu lớp, hoa hậu giảng đường, sinh đôi, trời ơi, có thật là chúng ta học chung trường với hắn không vậy?

- Đây đúng là cuộc sống của người khác, em gái nhà người ta mà.

Từng tiếng bàn tán vụn vặt xôn xao truyền vào tài Tần Dương, Tần Dương sờ mũi một cái, cười nói:

- Đi thôi, đi chỗ khác nói chuyện, còn đứng ở đây nữa, chắc anh bị ánh mắt của mấy người kia đâm thành mấy trăm cái lỗ mất.

Yến Tử Tuyết cười tủm tỉm nói:

- Bọn họ đang hâm mộ anh đấy, có hai chị em sinh đôi đi chung như vậy, là cực kỳ vinh hạnh đó.

Tần Dương nhìn thấy có mấy người đang chụp lén, cười khổ nói:

- Được rồi, có người chụp hình luôn rồi kìa, coi bộ lại phải lên diễn đàn, lại hot nữa rồi.

Yến Tử Tuyết nháy mắt mấy cái, tinh nghịch nói:

- Có muốn tăng thêm tí nhiệt nữa không?

Tần Dương ngẩn người:

- Là sao?

Yến Tử Tuyết đi lên một bước, duỗi tay mình ra khoác lên tay phải của Tần Dương, cười tủm tỉm nói:

- Hai mỹ nữ sinh đôi, mỗi tay một người, lại còn không làm cho người khác tức chết sao?

Tần Dương rút tay trở lại như bị giật điện, hai mắt không nhịn được mà trợn tròn cả lên.

Chơi lớn rồi đó.

Nếu vậy thì e rằng chỉ cần để cho hai người kéo một trái một phải đi qua trước mặt đám sinh viên đại học này một lần thôi, phỏng chừng chưa tới mười phút, hắn thành người hot nhất diễn đàn, thậm chí nổi tiếng khắp Trung Hải, rồi cả toàn quốc luôn ấy…

Trong thời đại này, tố độ truyền bá của internet thật sự quá nhanh, mà lòng hiếu kỳ của mọi người cũng quá lớn.

Yến Tử Tuyết nhìn thấy Tần Dương đột nhiên rụt tay lại, lập tức cười ha hả, Yến Tử Băng bên cạnh dù không có đùa giỡn như chị, nhưng khi cô nhìn thấy Tần Dương như vậy, cũng không nhịn được nhếch miệng cười. Chẳng qua nếu như so với nụ cười có chút tùy ý của người chị, nụ cười của cô trông ngại ngùng và e thẹn hơn nhiều.

- Tha anh đi, hai em mà còn giỡn như vậy, chắc anh bị hai em giỡn tới chết mất!

Tần Dương quen biết hai người Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng chính vào khoảng thời gian giúp Yến Vân Sinh chữa bệnh, sau này hai chị em Yến Tử Tuyết, Yến Tử Băng còn đi theo Tần Dương tới quán bar Mộng Điêp chơi, bình thường lúc rảnh rỗi hai người cũng thường tới đây tán gẫu. Trong mắt hai người, dù Tần Dương có y thuật cao minh, nhưng lại không hề kiêu ngạo, rất dễ gần, hơn nữa nhà họ Yến cũng cực kỳ cảm kích Tần Dương, đương nhiên cũng hi vọng hai cô gái có thể trỡ thành bạn bè với cao nhân như hắn.

Coi như gan của cô chị Yến Tử Tuyết vẫn còn lớn lắm, cô cười hì hì rồi nói:

- Cơ hội như vậy không phải lúc nào cũng có đâu, người khác còn cầu mà không được đây này.

Tần Dương cười khổ nói:

- Vâng vâng vâng, số anh khổ, loại phúc phần này anh chịu không nổi đâu, thôi mình đi ăn lẩu đi.

Yến Tử Tuyết cười nói:

- Em đi lấy xe.

Không bao lâu sau Yến Tử Tuyết đã lái một chiếc Lexus IS màu xanh da trời tới trước mặt hai người. Tần Dương và Yến Tử Băng ngồi lên xe, Tần Dương cười nói:

- Xe không tệ nha.

Yến Tử Tuyết cười nói:

- Đây là quà sinh nhật năm ngoái bác cả tặng em, của em là một chiếc Lexus, còn Tử Băng thì là một chiếc Infinity.

Tần Dương cười nói:

- Hai em vẫn còn là học sinh cấp ba, chắc thường ngày cũng không có cơ hội lái xe đâu nhỉ? Chờ khi hai em lên đại học, sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.

Yến Tử Tuyết cười hắc hắc:

- Từ đó tới giờ hai bọn em cũng chẳng lo bị trường phạt, chẳng qua ngày thường cũng chỉ lái một mình. Lát nữa cơm nước xong xuôi, đi chơi với chúng em nhé.

- Đi chơi đâu?

Yến Tử Tuyết cười hì hì nói:

- Cứ giữ bí mật trước đã. Lát nữa trời tối, chỉ có hai nữ sinh như chúng em đi chơi không an toàn, thêm một nam sinh như anh, thì không sao rồi.

Tần Dương có hơi khó hiểu, nhưng vẫn là dặn dò:

- Nếu như chỉ là vui chơi không nguy hiểm thì không có vấn đề gì, như nếu như có gì nguy hiểm, thì nên đặt an toàn lên hàng đầu, đừng có ham chơi.

Yến Tử Tuyết cười nói:

- Yên tâm đi, không có gì nguy hiểm, chỉ là có một người đàn ông đi theo thì an tâm hơn nhiều.

Tần Dương nghe Yến Tử Tuyết nói như vậy, trong lòng thầm nghĩ chắc là đi tới mấy chỗ như quán bar, cũng thoải mái đồng ý:

- Được!

Tần Dương mời hai cô gái ăn một bữa lẩu đã đời, cay tới mức hai người mặt mũi đỏ bừng, nhưng ngon quá nên không nỡ buông đũa.

Ăn lẩu xong, sắc trời cũng đã tối mịt. Yến Tử Tuyết lái xe xuất phát, điều làm cho Tần Dương khó hiểu là xe không chạy về khu vực sầm uất trong nội thành, mà lại chạy thẳng về hướng ngoại ô thành phố.

- Yến Tử Tuyết, em muốn đi tới đâu vậy?

Yến Tử Tuyết cười hì hì nói:

- Tới nơi là anh biết thôi, chơi vui lắm.

Chiếc xe chạy một mạch về phía tây, sau đó chạy thẳng ra khỏi thành phố, sau khi đi khoảng mấy cây số, khi sắp tới gần ngọn núi cao đầu tiên phía bên ngoài thành tây, thì trước mắt Tần Dương bỗng sáng lên.

Chỗ này đã hoàn toàn rời khỏi khu nội thành, cũng không có đèn đường, vốn khắp nơi đều là một mảnh đen kịt, nhưng tại một dải dất hoang ven đường dưới chân núi lại có ánh đèn chiếu sáng, bóng người chồng lên nhau, còn có tiếng âm nhạc chát chúa, náo nhiệt không kém trong thành phố chút nào.

Ở khu đất hoang ven đường, có đủ loại kiểu dáng ô tô đâu ở đây, từ những chiếc xe gia đình giá khoảng 10 vạn tới những chiếc xe thể thao hàng trăm vạn.

Tần Dương nhìn khắp nơi bằng ánh mắt tò mò, bỗng nhiên nhớ lại lúc trước Trang Mộng Điệp có nói trước kia cô và anh Minh thường tới núi Tây đua xe, bèn thốt ra:

- Đua xe ngầm?

Yến Tử Tuyết cười hì hì nói:

- Tần Dương, anh biết chỗ này sao?

Tần Dương cười nói:

- Có nghe người bạn kể, làm sao, hai em còn thích xem người ta đua xe sao?

Yến Tử Tuyết gật đầu:

- Lúc trước có người bạn học dẫn bọn em tới đây chơi một lần, chúng em thấy chơi rất vui, nên từ đó khi nào có thời gian rảnh thì lại tới đây, đôi khi cũng đua một chút, giải tỏa áp lực rất tốt đó.

Tần Dương kinh ngạc nhìn chằm chằm Yến Tử Tuyết:

- Hai em còn tham gia đua xe ?

Yến Tử Tuyết cười hì hì chỉ chỉ Yến Tử Băng ngồi bên cạnh Tần Dương:

- Em chỉ thích sự nào nhiệt ở đây thôi, còn về đua xe thì em chẳng biết đâu. Tử Băng mới là người thích đua, em ấy giỏi lắm đấy.

Tần Dương kinh ngạc quay đầu nhìn Yến Tử Băng, ở trong ấn tượng của Tần Dương, người chị Yến Tử Tuyết tính cách sáng sủa hướng ngoại, hoạt bát hiếu động, người em Yến Tử Băng Văn Tĩnh sống nội tâm, hơi một chút lại thẹn thùng, đúng là không ngờ Yến Tử Băng lại ưa thích hoạt động kích thích như đua xe.

Yến Tử Tuyết nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Dương, cười ha ha nói:

- Có phải giật mình lắm đúng không? Có phải thấy em gái em văn nhã thanh tú, chẳng hề giống như người biết đua xe đúng không?

Tần Dương cười khổ nói:

- Quả đúng là có hơi vượt quá sức tưởng tượng, đúng là nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngoài mà.

Yến Tử Băng khẽ cắn bờ môi, bộ dáng ngượng ngùng, không nói tiếng nào.

Yến Tử Tuyết cười hắc hắc nói:

- Nói cho anh biết, em gái em đua xe rất giỏi đấy, lúc trước nó còn tham gia một lần đua nhóm, giành hạng hai, còn lấy được tiền thưởng nữa…
Bình Luận (0)
Comment