Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 469 - Chương 479: Đánh Cược

Chương 479: Đánh cược
 

- Thi đấu nhóm? Đó là cái gì?

Tần Dương tò mò hỏi, tuy hắn có khái niệm với chuyện đua xe ngầm, nhưng không trực tiếp tham gia. Vậy nên không rõ lắm nguyên tắc, huống hồ quy tắc đua xe ngầm ở mỗi chỗ khác nhau cũng khác nhau.

Yến Tử Tuyết quen đường lái xe đến khu đất hoang, Yến Tử Băng ngồi cạnh Tần Dương nhẹ giọng giải thích:

- Thi đấu nhóm là thi đấu có rất nhiều người tham gia, giống như chạy marathon tiếp sức vậy. Chỉ cần nộp phí báo danh nhất định là có thể dự thi, giành được ba vị trí đầu tiên có thể đạt được tiền thưởng. Loại thi đấu này bình thường dành cho những người yêu thích xe hơi, dù không có tài lái xe như người ta nhưng cũng có thể cùng chạy theo, cảm nhận không khí đua xe.

- Cao thủ đua xe chân chính sẽ không tham gia thi đấu nhóm, bình thường bọn họ đều đánh cược giữa cao thủ và cao thủ. Thông thường là thi đấu một chọi một, từ nơi này đến đỉnh núi, lại từ đỉnh núi quay về, một lần đi về quyết định thắng thua.

Tần Dương cười nói:

- Có nhiều cao thủ thi tài như vậy sao?

Yến Tử Băng nói đến xe hơi, con ngươi vốn dĩ bình tĩnh đều trở nên hưng phấn hẳn lên, giọng nói cũng nhiệt liệt mấy phần:

- Chỗ này không phải ngày nào cũng có, chỉ là cách một quãng thời gian mới tổ chức một lần. Những người thích đua xe sẽ có các loại so tài khác nhau, hoặc là ân oán, trong giới này, ân oán chính là dùng đua xe để giải quyết.

- Trừ cuộc chiến đánh cược giữa mọi người ra, chỗ này còn cung cấp nơi đánh cược, để người đến đây chơi đều tham dự vào. Rất nhiều người trẻ tuổi đều thích đến đây, dù bản thân không thể vào sân đua xe, nhưng cảm nhận không khí náo nhiệt nơi này, đặt cược một chút cũng rất vui.

Khi nói chuyện, Yến Tử Tuyết đã tìm được chỗ đậu xe, lái xe vào, sau đó mở cửa xe, ba người cùng nhau xuống xe.

Hai người Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng đều rất đẹp, tướng mạo giống nhau, trang phục cũng giống nhau, trong chớp mắt thu hút ánh mắt của nhiều người, nhất thời có tiếng huýt gió vang lên.

Ánh mắt Tần Dương quét qua xung quanh, nhìn từng ánh mắt đó, trong lòng xem như hiểu lý do chị em Yến Tử Tuyết bảo mình cùng bọn họ đến chỗ này.

Nơi đây là đất tập trung một số kẻ háo sắc, mỹ nữ sinh đôi như bọn họ đến đây, nửa phần sẽ bị người ta nhìn chằm chằm, có lẽ sẽ gặp kẻ có ý không tốt, mời mình đến vô tình khiến mình làm sứ giả bảo vệ hoa.

Tần Dương không hề ngại, hắn có chút cảm giác mới mẻ với chỗ này, tò mò đánh giá chung quanh.

Người ở đất đua xe này không ít, thậm chí còn có vài xe hàng hóa đã cải tạo lại buôn bán rượu và thức ăn. Trong tiếng nhạc sôi động, một chiếc xe đang xoay vòng tại chỗ giữa bãi đất trống rộng rãi, giống như đang biểu diễn vậy, người xung quanh đều hò hét lên.

Ánh mắt Tần Dương quét qua đám người, người nơi này phần lớn khá trẻ tuổi, phần lớn đều là thanh niên trai gái hơn hai mươi tuổi, rất nhiều người ăn mặc hơi có vẻ khoa trương, cũng có không ít phụ nữ quyến rũ ăn mặc mát mẻ.

Chị em Yến Tử Tuyết vừa xuất hiện, liền thu hút không ít ánh mắt người ta.

- Người đẹp, có muốn anh dẫn em đi hóng gió một chút không, anh là lão tài xế, toàn bộ hành trình một trăm tám…

Lão tài xế?

Một trăm tám?

Tần Dương nhìn người đàn ông hét to với hai cô gái, khẽ cười nói:

- Đàn ông đua xe lợi hại ở đây có phải đặc biệt được hoan nghênh không?

Yến Tử Tuyết cười híp mắt nói:

- Dĩ nhiên rồi, người có có thể tụ tập ở chỗ này đều là người cực kì yêu thích đua xe. Nếu ai đua xe lợi hại, lại dáng dấp đẹp trai một chút, ở đây tuyệt đối có thể hấp dẫn vô số người đẹp, không ít người đẹp đều nguyện ý sà vào lòng, chỉ vì có thể ngồi ghế phụ trên xe người đó…

Tần Dương kinh ngạc hỏi:

- Còn có phúc lợi như vậy à?

Yến Tử Tuyết cười nói:

- Đúng vậy, đua xe điên cuồng, người đẹp bên cạnh là chủ đề thu hút mọi người ở đây nhất. Tần Dương, nếu anh đua xe lợi hại, chỉ cần thể hiện tài năng, nếu giành được giải, tối nay anh không cần một mình mất ngủ nữa…

Tần Dương bĩu môi:

- Cái này không cần, chất lượng giấc ngủ anh rất tốt, ngủ một mình cũng ngủ rất ngon.

Hai chị em bị lời nói của Tần Dương chọc cho cười, cười phá lên.

- Yến Tử Tuyết!

Trong đám người bỗng nhiên vang lên một giọng đàn ông, một thanh niên hai mươi hai hai mươi ba tuổi bước ra đám người đó, ánh mắt nhìn chị em Yến Tử Tuyết có chút mừng rỡ, tựa ngồ không ngờ có thể gặp được bọn họ ở đây.

Yến Tử Tuyết quay đầu nhìn một cái, cười nói:

- Hứa Khai, anh cũng ở đây à?

Thanh niên tên Hứa Khai mỉm cười nói:

- Đúng vậy, cùng vài người bạn đến chơi. Nếu các em nói sớm, chúng ta có thể cùng nhau đến.

Yến Tử Tuyết cười nói:

- Không sao, chúng em chỉ đến dạo chơi, hơn nữa chúng em còn có bạn.

Ánh mắt Hứa Khai chuyển đến Tần Dương, ánh mắt quan sát Tần Dương từ trên xuống dưới một lượt:

- Đây là ai, bạn của các em? Không giới thiệu một chút sao?

Yến Tử Tuyết cười giới thiệu:

- Tần Dương, bạn tôi. Hứa Khai, anh trai của bạn học trước đó đưa chúng em đến chơi.

Tần Dương cười cười, lên tiếng chào.

Hứa Khai hiển nhiên không quan tâm đến Tần Dương, sau khi chào hỏi xong ánh mắt lại quay về trên mặt Yến Tử Tuyết:

- Hôm nay các em đến thật tốt quá, buổi tối có cuộc thi đặc sắc, có thể xem cho đã mắt.

Ánh mắt Yến Tử Băng sáng lên:

- Cuộc thi gì thế?

Hứa Khai nhiệt tình giới thiệu:

- Hai người Phó Minh Thanh và Vương Phàm đã giao kèo, sau đó hẹn tranh đua cao thấp ở đây. Hai người đều mời tay đua xuất chiến. Phó Minh Thanh mời Lôi Ba “Cực Quang” nổi như cồn. Vương Phàm mời một người ngoại địa tên Trần Mặc, nghe nói là người có vai vế trong giới đua xe ngầm Dong Thành. Hai người đều cược rất lớn.

Chân mày Tần Dương hơi nhíu lại, Vương Phàm?

Hình như mình cũng biết một người tên Vương Phàm, không biết có phải cùng một người không.

Tần Dương yên lặng nghe, không lên tiếng.

Yến Tử Băng yêu thích đua xe, hiển nhiên cũng hiểu rõ người ở đây, trợn to hai mắt kinh ngạc nói:

- Lôi Ba đồng ý xuất chiến? Không phải hắn rất kiêu ngạo sao?

Hứa Khai cười hehe:

- Trên đời này ai lại vượt qua được đồng tiền chứ. Huống hồ Vương Phàm mời người ngoại địa, nếu thua rồi, há chẳng chứng minh đua xe Trung Hải không có người?

Điều Yến Tử Tuyết quan tâm lại không giống vậy, hỏi tới:

- Anh nói bọn họ cược rất lớn, cược cái gì?

Hứa Khai cười cười nói:

- Bọn họ cược năm trăm vạn, hơn nữa hình như còn có món đồ khác, hình như là một hợp đồng lớn…

Yến Tử Tuyết ồ một tiếng:

- Năm trăm vạn? Cũng đâu phải quá nhiều.

Hứa Khai cười nói:

- Bọn họ làm gì là người thiếu tiền, cái chính là vì mặt mũi của từng người. Các em muốn gặp Lôi Ba không, anh dẫn các em đi.

Ánh mắt Yến Tử Băng sáng lên hỏi:

- Anh có quen biết với Lôi Ba?

Hứa Khai cười nói:

- Anh không quen biết gì với Lôi Ba, có điều quan hệ của anh và Phó Minh Thanh không tệ. Các em là bạn học của em gái anh, muốn gặp tay đua hắn mời, chút thể diện này vẫn không thành vấn đề…
Bình Luận (0)
Comment