Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 470 - Chương 480: Thú Vị Đây

Chương 480: Thú vị đây
 

Đi đến nơi này là để xem náo nhiệt, có thể nhìn thấy "Cực Quang" Lôi Ba lừng danh đã là rất vui rồi, thế nên hai chị em nhà họ Yến đều không cự tuyệt. Mặc dù sự háo hức được đi của Yến Tử Băng đã hiện mồn một lên mặt nhưng cô vẫn quan tâm đến ý kiến của Tần Dương.

- Tần Dương, chúng ta có đi xem không?

Tần Dương mỉm cười:

- Đi chứ sao không.

Hứa Khai thấy Yến Tử Băng hỏi ý kiến của Tần Dương thì ánh mắt có mấy phần khó chịu, thái độ với Tần Dương cũng mang theo một chút địch ý.

Tần Dương nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi của Hứa Khai nhưng hắn không để ý. Từ thái độ nhiệt tình của người này thì hắn cũng cảm thấy sự yêu thích của Hứa Khai dành cho chị em Yến Tử Tuyết. Chỉ là không rõ họ Hứa này thích chị hay em hay là thích cả hai đây?

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Đây là chuyện rất là bình thường luôn.

Hứa Khai đưa ba người đi xuyên qua đám đông, đến một mảnh đất trống ở đắng sau mấy cái xe. Nơi này đang bày mấy bộ bàn ghế, ngồi ở đó có khoảng mười mấy người.

Chỉ mang mấy bộ bàn ghế không tinh xảo lắm ngồi ở đây, tách biệt với những người bên ngoài dễ khiến người ta cảm nhận rằng những ai ở đây đều không phải dạng vừa đâu.

Ở bên cạnh còn có không ít người không dám ngồi xuống mà chỉ đứng một bên.

Những chiếc ghế ở đây không phải ai muốn ngồi cũng được.

Lúc Hứa Khai dẫn mấy người đi vào, hai chị em sinh đôi xinh đẹp thu hút hết mọi ánh nhìn của cả nam lẫn nữ. Ánh mắt của không ít người sáng rực lên.

Tần Dương đi theo sau hai chị em, ánh mắt nhìn qua những người trong phòng rồi hơi khựng lại.

Vương Phàm!

Không ngờ hắn ở đây!

Tần Dương không hề có cảm tình tốt đẹp gì với Vương Phàm. Mặc kệ kẻ này có biểu hiện như thế nào thì không thích vẫn là không thích.

Nguyên nhân là bởi Vương Phàm đã nói lời cay nghiệt với Hà Thiên Phong vào cái hôm mà Tần Dương khuấy đảo quán bar. Thế nên về sau dù Vương Phàm có biểu hiện nho nhã lễ độ nhưng câu nói ấy đã định hình kẻ này trong lòng Tần Dương. Vào lúc Tần Dương nhìn Vương Phàm, ánh mắt của Vương thiếu gia cũng nhìn thấy hai chị em xinh đẹp, bừng lên ánh lửa, rồi sau đó lại lướt đến Tần Dương thì biến thành sững sờ.

Hiển nhiên Vương Phàm không ngờ được rằng hắn sẽ gặp phải Tần Dương ở nơi đây.

Vương Phàm chưa kịp mở miệng thì Hứa Khai đã lớn tiếng nói:

- Anh Vương, em gặp được hai người bạn rất thích đua xe, họ muốn gặp thần tượng nên em dẫn đến đây.

Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc toàn đồ đen mỉm cười:

- Nếu là bạn thì mời ngồi.

Hứa Khai ân cần mời hai cô gái ngồi xuống nhưng không đả động gì đế Tần Dương. Tuy vậy, Yến Tử Băng chủ động đưa một cái ghế dựa cho Tần Dương.

Hình ảnh này rơi vào mắt Hứa Khai khiến địch ý của hắn lại tăng thêm.

Thằng này dường như có quan hệ rất tốt với chị em nhà họ Yến?

Lai lịch của hắn như thế nào?

Chẳng lẽ hắn là bạn trai của một trong hai cô nàng?

Hứa Khai cười cười, chỉ vào một người đàn ông đầu đinh tầm ba mươi tuổi ở bên cạnh:

- Vị này là "Cực Quang" lừng danh. Hôm nay chúng ta có thể chiêm ngưỡng màn trình diễn của anh ấy!

Thần thái của người đàn ông kia trở nên ngạo mạn, khẽ ừ một tiếng rồi nhìn Yến Tử Tuyết bằng ánh mắt nóng bỏng:

- Người đẹp, hôm nay em có muốn ngồi ở ghế phụ cùng anh không?

Yến Tử Tuyết cười tủm tỉm:

- Các anh lái xe nhanh quá làm tôi sợ.

Lôi Ba ngạo nghễ nói:

- Đi đua xe tất nhiên phải phóng nhanh. Nếu đi chậm thì làm gì còn sự vui thú của đua xe nữa?

Yến Tử Tuyết cười cười, không nói tiếp.

Đúng như Yến Tử Tuyết vừa nói, cô đến đây chỉ vì muốn cảm nhận không khí náo nhiệt chứ không có nhiều ham muốn trải nghiệm sự kích thích khi đua xe.

Cô em Yến Tử Băng dù thích đua xe nhưng lại là ham mê cảm giác kích thích lúc ngồi sau vô lăng. Cô không hề hứng thú với việc ngồi ở ghế phụ và giao sinh mạng của mình cho một người đàn ông xa lạ.

Mặc dù thích đua xe và tò mò muốn gặp Lôi Ba nhưng không có nghĩa là cô giống với những cô gái khác theo đuổi những tay đua.

Lôi Ba thấy hai cô gái không có hứng thú thì sắc mặt hơi thay đổi, hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Ngược lại, Vương Phàm ở bên cạnh cười ha ha đứng lên:

- Lôi Ba, các tay đua như các anh dù lợi hại nhưng ánh mắt còn non lắm. Hai chị em nhà họ Yến mà các anh cũng muốn mạo phạm sao? Ngại mình sống lâu quá à?

Sắc mặt của Lôi Ba thay đổi nhưng không tiếp lời.

Tất nhiên hắn là cao thủ đua xe. Nhưng dù có cao thủ đến mấy thì cũng chỉ là kẻ được người khác thuê đi đánh trận. Dù là Phó Minh Thành hay Vương Phàm thì đều là những người hắn không trêu vào nổi.

Thực ra hắn cũng không hiểu rõ thực lực của nhà họ Yến nhưng hắn biết thân phận của Vương Phàm. Để cho Vương Phàm phải nói ra những lời ấy thì chắc chắn Yến gia là quái vật hắn không thể trêu vào.

Phó Minh Thanh mặc quần áo đen tất nhiên sẽ không để mặc cho Vương Phàm chèn ép Lôi Ba:

- Chỉ là lời mời giữa những người yêu đua xe mà thôi. Đây là chuyện tình nguyện nên sao có thể tính là mạo phạm?

Ánh mắt của Vương Phàm chuyển sang Tần Dương, khẽ cười nói:

- Tần Dương, không ngờ chúng ta gặp nhau ở đây. Xem ra chúng ta có duyên đấy chứ.

Mọi người vô cùng kinh hãi. Hai chị em nhà họ Yến và Tần Dương đều nhìn giống học sinh nên trước đó không ai để ý. Thế nhưng một người vốn mắt cao hơn trán như Vương Phàm lại chủ động mở miệng chào hỏi với thái độ ôn hòa không bình thường thì quả là bất ngờ. Người này là ai?

Hai chị em họ Yến cũng kinh ngạc quay đầu nhìn Tần Dương. Họ không ngờ rằng Tần Dương sẽ gặp được người quen ở trong này.

Sắc mặt của Tần Dương bình thản, cười đáp:

- Trung Hải cũng không tính là lớn, đi qua đi lại gặp nhau là chuyện bình thường.

Mọi người ở đây nghe thấy câu ấy thì đổ dồn ánh mắt về phía Vương Phàm.

Những người ngồi ở đây không có ai là đồ đần. Cách Vương Phàm chủ động chào hỏi rõ ràng là thể hiện thiện ý nhưng thanh niên đang cười này lại thể hiện thái độ không hề thân mật. Rõ ràng là hắn đang nói rằng việc gặp mặt là rất bình thường, đừng có mà nói cái gì mà có duyên hay không duyên, tôi và anh không quen nhau.

Thú vị đây

Tất cả mọi người đều muốn xem Vương đại công tử vốn luôn mắt cao hơn trán sẽ đáp lại như thế nào? Liệu có nổi trận lôi đình trở mặt không nhận người hay không?

Nhưng khiến người ta bất ngờ là Vương Phàm không hề mảy may tức giận, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười mà nói chuyện:

- Hôm nay tôi và Phó Minh Thanh muốn giải quyết ân oán cá nhân bằng một trận đấy. Cậu có hứng thú cá cược gì không?

Tần Dương cười cười nói:

- Đánh cược thì không cần. Tôi chỉ xem thôi.

Vương Phàm hít một hơi:

- Thế thì thật là đáng tiếc. Nếu cậu đặt cược cho tôi mà nói thì chắc chắn sẽ thắng.

Phó Minh Thanh lạnh lùng nói:

- Vương đại công tử, hiện giờ khoác lác tỏ vẻ trâu bò có phải hơi sớm không?
Bình Luận (0)
Comment