Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 471 - Chương 481: Người Không Trêu Nổi

Chương 481: Người không trêu nổi
 

Hiển nhân lòng dạ của Vương Phàm sâu hơn Phó Minh Thanh nhiều lắm. Cho nên đối mặt với câu nói công kích từ Phó Minh Thanh, hắn chỉ lạnh lùng cười:

- Nếu tôi không có lòng tin thì lại dám cược tiền với cậu sao? Tiền của tôi không phải là rơi từ trên trời xuống.

Phó Minh Thanh chế giễu nói:

- Tôi cứ tưởng tiền của Vương thiếu gia nhiều lắm cơ.

Vương Phàm cười nói:

- Nếu như nói mồm mà thắng được thì chúng ta đã không cần phải có trận đấu này. Có giỏi thì phân cao thấp trên sàn đấu!

Phó Minh Thanh lạnh lùng nhìn Vương Phàm, không đáp lại mà quay sang Lôi Ba ở bên cạnh, thanh âm lớn hơn một chút:

- Lôi Ba, nếu hôm nay anh thắng thì tôi sẽ chia cho anh một nửa của 500 vạn.

Con mắt của Lôi Ba sáng lên, trầm giọng nói:

- Tôi sẽ dốc toàn lực!

Thanh âm của Phó Minh Thành không nhỏ, mọi người đều nghe thấy lời hắn nói, cả đám đều chấn động.

500 vạn là tiền đặt cược, nửa của nó là 250 vạn.

Phó Minh Thanh quả là chơi lớn, vì thắng trận này mà không tiếc ra giá cao.

Nếu như thắng, dù sao tiền của là của Vương Phàm nên phần thưởng của Phó Minh Thanh vừa khiến người khác hâm mộ về sự hào phóng lại cũng giúp hắn vẻ vang. Với giai tầng như hai người họ, thua tiền là chuyện nhỏ, mặt mũi thể diện mới là chuyện quan trọng.

Hứa Khai đứng bên cạnh khen:

- Anh quả là hào phóng. Chắc chắn trận đấu hôm nay sẽ cực kì đặc sắc.

Vương Phàm nghe Phó Minh Thanh hứa hẹn thì cũng không gấp gáp, quay đầu nhìn sang người đàn ông tóc dài ở bên cạnh.

Người này tất nhiên là người mà hắn mới đến: Trần Mặc! Người cũng như tên, từ đầu đến cuối kẻ này chỉ ngồi lặng ở một bên, nhìn chằm chằm vào chai nước khoảng trước mặt, không nói một lời, phảng phất như hắn không hề nghe thấy những sự công kích hay trào phúng kia.

Yến Tử Tuyết đi đến bên cạnh Tần Dương, hỏi:

- Anh biết Vương Phàm à?

Tần Dương thấp giọng trả lời:

- Từng xung đột một lần nhưng tôi không rõ lắm về hắn. Các em biết không?

Yến Tử Tuyết khẽ nói:

- Chúng em từng gặp hắn vài lần. Cha của hắn là Phó Thị trưởng Trung Hải phụ trách về mảng xây dựng, giao thông và bất động sản.

Con mắt của Tần Dương nheo lại một chút. Trước đó hắn phỏng đoán Vương Phàm là con ông cháu cha, giờ suy đoán đó được Yến Tử Tuyết khẳng định nên hắn không hề bất ngờ. Trung Hải là thành phố trực thuộc trung ương nên Phó Thị trưởng là một người rất có quyền lực.

Ánh mắt của Tần Dương rơi vào người Phó Minh Thành, thấp giọng hỏi:

- Vậy Phó Minh Thành này dám đối đầu với Vương Phàm thì hẳn bối cảnh không tệ chứ?

Yến Tử Tuyết lắc đầu:

- Người này thì em không biết. Bình thường chúng em chỉ đi học chứ không mấy khi tiếp xúc xã hội vì cha không cho phép.

Tần Dương biết rõ cha mẹ của hai chị em nhà họ Yến đều ở Kinh Thành, chức vụ cũng không thấp nhưng hắn không tiện hỏi. Trước đấy hắn giúp nhà họ Yến là do sự nhà vả của Dư Quang Thành nên cũng không cần báo đáp gì. Việc này khác hẳn với việc hắn trị liệu cho mấy ông lão khác được Long Nguyệt giới thiệu.

Lôi Ba vốn ngạo mạn, hơi chút lại mời các cô gái ngồi ở ghế phụ. Điều này làm các chị em vốn hiếu kì cũng mất hứng. Hiện giờ trong phòng phân rõ làm hai phe, không khí hơi ngột ngạt.

Hứa Khai ngồi ở bên cạnh Yến Tử Tuyết, nhiệt tình nói chuyện nhưng vì Yến Tử Tuyết không thích loại không khí ngột ngạt này, cũng không có ý từ gì với Hứa Khai nên ngồi một lúc đã lại đứng dậy chạy đến chỗ Yến Tử Băng:

- Tử Băng, chúng ta ra ngoài chơi đi.

Yến Tử Băng gật đầu:

- Vâng, đi luôn.

Yến Tử Tuyết hướng về phía Hứa Khai cười:

- Anh Hứa, các anh cứ nói chuyện tiếp đi, chúng em ra ngoài đi dạo.

Hứa Khai đứng lên nói:

- Để anh đi cùng các em. Ở đây nhiều người phức tạp mà các em lại xinh đẹp như thế thì có thể gặp chút phiền toái.

Yến Tử Tuyết mỉm cười cự tuyệt:

- Không sao đâu. Có Tần Dương ở đây thì tất nhiên sẽ bảo vệ chúng em. Đúng không Tần Dương?

Tần Dương cười đáp:

- Đó là chuyện tất nhiên.

Vương Phàm ở bên cạnh cười nói:

- Có Tần Dương ở đây, kẻ nào dám gây sự với các em thì đều là tự rước lấy nhục nhã.

Trong ánh mắt của hai chị em nhà họ Yến đều toát lên sự kinh ngạc. Các cô biết Vương Phàm nên hiểu rõ giá trị của lời nói của hắn. Tần Dương có thể khiến kẻ này chủ động thể hiện thiện ý, lại còn ca ngợi như vậy, không biết là đã xảy ra chuyện gì?

Câu nói này của Vương Phàm vừa phát ra, mọi người đều dồn ánh mắt nghi hoặc vào Tần Dương.

Người này là ai? Tại sao tôi chưa từng nghe qua?

Có thể ngồi ở đây đều là thế hệ trẻ có số có má tại Trung Hải. Vòng tròn lợi ích cũng có hạn nên quanh đi quẩn lại mọi người đều biết nhau. Chỉ là không biết Tần Dương này chui ở đâu ra?

Tần Dương chỉ cười cười, không nói chuyện mà chỉ đứng lên đi ra bên ngoài. Chị em họ Yến cũng đi theo.

Hứa Khai cũng định đi cùng thì Vương Phàm đã cười vào mặt hắn:

- Hứa Khai à, yếu thì đừng có khoái ra gió nha. Đến người mù cũng nhận ra được cô gái ấy không để ý đến cậu, cậu còn cứ cố đi theo để rước lấy nhục à?

Sắc mặt của Hứa Khai trở nên xấu hổ nhưng hắn không dám đắc tội với Vương Phàm nên đành chống chế:

- Họ là bạn học của em gái tôi nên tôi cũng có trách nhiệm chăm sóc họ. Nếu ở đây có chuyện gì phát sinh thì tôi cũng không biết ăn nói thế nào với em gái.

Lí do thoái thác thô thiển như thế tất nhiên là không ai tin thế nhưng cũng không ai trêu hắn thêm nữa. Dù sao hai chị em kia xinh đẹp như thế thì là đàn ông ai chẳng ham thích.

Hứa Khai thích, trong lòng mình chẳng phải cũng thích hay sao?

Mặc dù Hứa Khai bị Vương Phàm cười vào mặt nhưng vẫn không cam tâm, vội vã chào Phó Minh Thanh rồi đi ra ngoài.

Ở bên Vương Phàm cũng có không ít người, sau khi Tần Dương đi ra, có người hỏi:

- Anh Phàm, người kia có lai lịch gì? Hình như hơi lạ mặt.

Vương Phàm cười nói:

- Cậu ta không phải là người địa phương, chỉ đến Trung Hải học đại học thôi. Đây là một con rồng trong loài người, không trêu nổi.

Vương Phàm nói thẳng rằng không trêu nổi khiến mọi người kinh hãi.

Vương Phàm là con của Phó Thị trưởng mà cũng không trêu nổi ư?

- Anh Phàm, sao anh lại quen hắn?

Vương Phàm cười nói:

- Trước đó có một người bạn mời tôi uống rượu, bạn của hắn có mâu thuẫn với bạn của tôi. Sau đó hắn đến cứu người, đánh cho bạn của tôi một trận cực kì khủng khiếp.

Mọi người đều sửng sốt, có người lơ đễnh nói:

- Cũng chỉ là biết đánh nhau thôi mà. Thời buổi này nếu chỉ dựa vào nắm đấm thì có thể làm gì?

- Đúng thế? Cậu ta nhìn có vẻ rất kiêu ngạo và xa lánh người khác, trông thật khó gần.

Vương Phàm cười cười không đáp.

Dựa vào nắm đấm có ích lợi gì?

Người bình thường thì tất nhiên vô dụng nhưng nếu người này là người tu hành có thể giết người bằng một cú đấm.

Trước tiên chưa bàn đến việc Tần Dương tuổi trẻ mà có thực lực như thế ắt hẳn có bối cảnh rất cứng, có thể xuất thân từ gia tộc hoặc môn phái lớn. Kể cả Tần Dương có một người bình thường không có bối cảnh nhưng với nắm đấm khủng khiếp của hắn thì những kẻ mỏng manh như sành sứ này dám động vào sao?

Đụng phát là chết luôn.

Càng không nói đến việc những kẻ này nếu giết người thì chắc chắn người chết cũng không biết tại sao mình lại chết. Dù biết rằng pháp luật có thể quản chế bọn họ nhưng ai lại muốn trêu chọc vào những kẻ như lựu đạn sắp nổ như thế này đâu!
Bình Luận (0)
Comment