Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 472 - Chương 482: Đạo Lý Rất Đơn Giản

Chương 482: Đạo lý rất đơn giản
 

Đối với những lời bàn tán ở phía sau, Tần Dương không nghe thấy mà có nghe thấy cũng không quan tâm. Ngược lại, Yến Tử Tuyết nhớ đến câu hỏi vừa rồi của Tần Dương nên vội chạy theo Hứa Khai.

- Người tên là Phó Minh Thanh là ai mà dám tranh đấu với Vương Phàm?

Hứa Khai thấy Yến Tử Tuyết hỏi mình thì vội đáp:

- Bố của anh ấy là giám đốc Sở giáo dục thành phố.

Nghĩ thêm một lúc, Hứa Khai bổ sung:

- Mặc dù chức vị của bố Vương Phàm cao hơn nhưng không phải là lãnh đạo trực tiếp của bố Phó Minh Thanh. Hơn nữa giữa hai ông bố này có thù oán cá nhân, mối quan hệ của ông cụ nhà họ Phó cũng rất nhằng nhịt nên anh Phó không hề e ngại Vương Phàm.

- Mặc dù kiểu tranh đấu này có quan hệ rất lớn cùng chức vị của gia trưởng thế nhưng nếu chức vị không có nhiều sự khác biệt thì không ai chịu nhường ai đâu. Nói cho cùng thì muốn thắng cũng phải dựa vào thực lực của bản thân mình chứ không phải của gia trưởng, mặt khác thì gia trưởng của mỗi nhà cũng không bao giờ nhúng tay vào mấy loại chuyện kiểu này.

Tần Dương nghe Hứa Khai nói thế thì hiểu ra bản chất của cuộc đua này là sự phân tranh cao thấp giữa hai vị con ông cháu cha.

Yến Tử Băng hiếu kì hỏi:

- Bọn họ cược số tiền lớn như vậy thì đào đâu ra?

Hứa Khai cười nói:

- Nhà có cây đại thụ thì được hưởng bóng mát. Huống gì dù là Vương Phàm hay Phó Minh Thanh thì cũng đều có khả năng làm ăn, cho nên 500 vạn đối với bọn họ không phải là cái gì lớn lao.

Nghe thế, mọi người đều hiểu rõ, với những chỗ dựa to lớn như thế thì việc làm ăn kiếm tiền chỉ là chuyện nhỏ.

- Bây giờ cách thời gian bắt đầu tranh đấu 20 phút nữa, nếu mọi người muốn đặt cược thì mau đi đặt đi, nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội làm giàu mất.

Ở trước một chiếc xe có bày mấy cái bàn, nơi đó có vài người đàn ông đang ngồi, người hét kẻ hò. Xung quanh có không ít người bu vào.

Yến Tử Tuyết thấy Tần Dương hướng mắt sang bên đó thì nhiệt tình giới thiệu:

- Đó là nơi đặt cược. Nhà cái sẽ ra tỉ lệ để mọi người đặt. Anh có muốn thử chơi không Tần Dương?

Tần Dương lắc đầu:

- Anh không có hứng thú gì với kiểu đánh cược như thế này vì anh không thích đặt vận mệnh của mình trong tay kẻ khác.

Yến Tử Tuyết ừ một tiếng nhưng trên mặt vẫn rất kích động

- Thế nhưng em lại muốn đặt cược. Tần Dương, anh tư vấn xem em nên đặt cho bên nào?

Tần Dương cười nói:

- Hai bên đều là cao thủ, nếu không bọn họ cũng không cược lớn thế. Nếu muốn khẳng định là ai thắng thì anh cũng khó mà làm được. Không ngờ em lại thích đánh bạc đó.

Yến Tử Tuyết lè lưỡi:

- Chỉ là chơi vui thôi. Nếu thắng thì cũng chỉ được chút tiền lẻ, em không dám đặt cược nhiều.

Tần Dương cũng không phê phán gì bởi đánh cược nhỏ cũng không hại gì. Việc này cũng giống như mua xổ số, nếu trúng thì rất vui vẻ còn nếu thua thì cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.

- Vậy thì đi đặt đi. Em định đặt cho ai?

Hứa Khai đứng bên cạnh đề nghị:

- Tôi nghĩ vẫn nên đặt Lôi Ba thắng. Dù sao hắn cũng là tay đua có danh tiếng nhất khu vực này. Tôi đã đặt 10 vạn cho Lôi Ba thắng đó.

Yến Tử Tuyết đưa ánh mắt sang hỏi dò Tần Dương:

- Tần Dương, nếu là anh thì anh sẽ đặt ai? Em biết anh không đặt cược nhưng em hỏi là giả sử anh đặt cược…

Vốn dĩ Tần Dương không định trả lời câu hỏi này nhưng chứng kiến vẻ mặt chờ mong hớn hở của Yến Tử Tuyết nên hắn đành suy nghĩ.

Tần Dương nhìn tỉ lệ đặt cược được viết trên tấm bảng đen. Tỉ lệ này không cao, hiển nhiên đây là một tiểu xảo, dù là ai thắng thì nhà cái cũng vẫn lãi.

Tần Dương nghĩ nghĩ:

- Nếu thực sự muốn đặt thì anh sẽ đặt cho người lái xe của Vương Phàm thắng.

Yến Tử Tuyết nghe xong cũng không hề hỏi nguyên do, chỉ cười tủm tỉm:

- Oke, để em đi đặt. Nếu lát nữa thắng em sẽ mời anh ăn khuya.

Tần Dương cười nói:

- Anh chỉ đoán bừa mà thôi. Nếu thua cũng đừng trách anh nha.

Yến Tử Tuyết cười hì hì nói:

- Không sao cả, nếu thua thì anh mời chúng em ăn khuya để an ủi nhé, được không?

Yến Tử Tuyết đang định đi đặt cược thì Hứa Khai đã vội vàng gọi:

- Khoan đã, Yến Tử Tuyết, em chờ chút.

Yến Tử Tuyết quay đầu, nhìn Hứa Khai hỏi:

- Sao thế?

Hứa Khai nhìn chằm chằm Tần Dương, hỏi với giọng điệu không hề thân mật:

- Dựa vào đâu mà anh khuyên cô ấy đặt Vương Phàm thắng? Chẳng lẽ anh cảm thấy Lôi Ba không bằng Trần Mặc?

Tần Dương cười nói:

- Tôi cũng không biết rõ. Tôi chỉ dựa vào cảm giác mà thôi. Giống như là mua vé số ấy, nếu biết trước đó ai thắng ai thua thì đánh cược còn có ý nghĩa gì?

Hứa Khai hiểu được Tần Dương nói có lý nhưng hắn đang ghen tỵ.

Nếu thắng thì Yến Tử Tuyết mời Tần Dương ăn khuya.

Thua thì Tần Dương mời Yến Tử Tuyết ăn khuya.

Thế thì dù thắng hay thua thì bọn họ cũng đều đi ăn khuya với nhau. Việc này do Yến Tử Tuyết nói ra thể hiện mối quan hệ thân mật giữa họ.

Mặc dù hai chị em nhà họ Yến không hề đáp lại hắn chút nào nhưng trái tim hắn vẫn luôn tích cực cố gắng theo đuổi. Thế nên nhìn thấy tình trạng này làm sao có thể làm ngơ?

Yến Tử Tuyết nghiên đầu cười nói:

- Đúng thế, còn chưa thi đấu thì làm sao biết rõ thắng thua. Dù sao đặt cược không quan trọng thắng thua mà chỉ cần vui là được.

Yến Tử Tuyết nói thế càng làm cho Hứa Khai sầu bi.

Đặt chơi, tất nhiên là tôi biết.

Thế nhưng vừa rồi tôi nói đặt Lôi Ba cô không nghe mà Tần Dương vừa nói cô đã đi đặt ngay?

Chẳng lẽ hắn là bạn trai của cô?

Hứa Khai quay đầu nhìn Yến Tử Tuyết, kiên nhẫn nói:

- Dù là chơi nhưng thắng vẫn vui hơn thua chứ. Lôi Ba đã nhiều lần thi đấu ở đây, có thành tích rất khủng. Còn Trần Mặc dù cũng là cao thủ ở thành thị nhưng chỗ đấy đường xá bằng phẳng, chạy xe sẽ khác ở đây nên hắn có thể sẽ không quen.

Hứa Khai quay đầu nhìn Tần Dương:

- Anh chọn Trần Mặc dựa trên cơ sở nào?

Tần Dương cười nói:

- Đúng thế, tôi chọn Trần Mặc là vì những lý do anh vừa nói. Vốn dĩ tôi không chắc lắm nhưng nghe anh nói thế thì tôi lại càng cảm thấy chắc chắn Trần Mặc sẽ thắng.

Yến Tử Băng sáng mắt lên:

- Vì sao vậy?

Yến Tử Tuyết cũng hỏi dồn:

- Đúng thế, anh giải thích đi, em tò mò về căn cứ mà anh dựa vào để đưa ra phán đoán lắm.

Tần Dương lời ít mà ý nhiều:

- Anh nói Lôi Ba là người giỏi nhất ở đây, điều này được mọi người thừa nhận thì chắc chắn Vương Phàm sẽ biết đúng không?

Yến Tử Băng gật đầu:

- Tất nhiên là biết.

Tần Dương cười nói:

- Thế thì mọi chuyện sẽ rất đơn giản, Vương Phàm hiểu rõ Lôi Ba rất giỏi thì chẳng lẽ sẽ mời một người yếu hơn Lôi Ba đến thi đấu sao?

Sắc mặt của Hứa Khai lập tức thay đổi.

Lý lẽ của Tần Dương đưa ra rất đơn giản nhưng lại điểm trúng chỗ hiểm.

Đúng thế, mọi người đều hiểu rõ thực lực của Lôi Ba, hiểu rằng tại đây không có ai địch nổi hắn. Thế nên Vương Phàm mới tìm một cao thủ từ bên ngoài đến.

Đây chính là vấn đề.

Nếu mọi người đều biết Lôi Ba lợi hại ra sao thì chẳng lẽ lúc tìm người Vương Phàm không cân nhắc điều này sao?

Nếu như người được mời không mạnh hơn Lôi Ba thì Vương Phàm sẽ yên tâm cược 500 vạn sao?

Trừ khi hắn nhiều tiền đến điên rồi.
Bình Luận (0)
Comment