Chương 483: Giới thiệu tôi làm quen nhé?
Ếch ngồi đáy giếng, không thấy núi Thái Sơn.
Đạo lý này rất đơn giản, mọi người ai cũng hiểu, nhưng khi bản thân thật sự rơi vào hoàn cảnh như vậy, lại có mấy ai có thể nhận ra cơ chứ?
Trán Hứa Khai đổ mồ hôi nhễ nhại.
Hắn chính là một trong số những người đã chứng kiến Lôi Ba thành lập kỷ lục mới, ai cũng cảm thấy nếu như Lôi Ba đã thành lập được kỷ lục mới, hơn nữa tới giờ vẫn còn chưa có ai có thể vượt qua được kỷ lục này, vậy thì làm gì có ai thắng được Lôi Ba chứ?
Đây là kết quả khi bị chi phối bởi cảm xúc chủ quan của con người cùng với sự ảnh hưởng của tầm nhìn từ môi trường sống.
Lôi Ba chẳng qua cũng chỉ là người xuất sắc trong giới đua xe ngầm Trung Hải thôi, nhưng khi so sánh với cả nước, so sánh với thế giới thì sao?
Tất cả mọi người đều biết, ở Trung Hải, Lôi Ba ít gặp địch thủ, cũng vì điểm này, rất nhiều người dành cho Lôi Ba một sự sùng bái mù quáng, sự sùng bái này không đơn giản chỉ ở phương diện kỹ thuật, mà còn liên quan tới mặt tình cảm nữa.
Trong đầu mọi người đều tồn tại một suy nghĩ vô thức, đó chính là, ở trên cung đường ở ngọn núi phía Tây Trung Hải này, làm gì có ai vượt qua được “Cực Quang” Lôi Ba cơ chứ?
Cũng bởi vì suy nghĩ như vậy, nên rất nhiều người tin rằng Lôi Ba sẽ thắng, cũng muốn tin rằng Lôi Ba sẽ thắng!
Bất kể là xuất phát từ trên phương diện tình cảm, hay là trên phương diện địa phương, phần lớn mọi người đều hy vọng Lôi Ba sẽ thắng, thậm chí ở bên ngoài, tỉ lệ đặt cược cho Lôi Ba trên chiếu bạc cũng bị hạ xuống cực kỳ thấp.
Biết làm sao, quá nhiều người đặt cược Lôi Ba.
Ai bảo Lôi Ba là người nổi tiếng ở Trung Hải làm chi.
Thông thường mỗi người đều muốn tin tưởng vào thứ mà mình biết, nhưng lại rất khó chấp nhận việc thứ mà mình chưa từng thấy lại lợi hại hơn thứ mà mình đã từng nhìn thấy.
Hứa Khai không phải là tên ngốc, sau khi Tần Dương nói ra nguyên nhân trong này, vẻ mặt của Hứa Khai cũng trở nên khá khó chịu.
Không nói được tiếng nào.
Hai mắt của Yến Tử Tuyết sáng lên:
- Đúng rồi, đạo lý đơn giản như vậy, sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Tần Dương, anh đúng là trâu bò! !
Tuy Yến Tử Băng không lên tiếng, nhưng ánh mắt cô nhìn Tần Dương cũng sáng lên, trong ánh mắt cũng tràn đầy cảm xúc sùng bái.
Đạo lý rất đơn giản, nhưng có mấy ai nghĩ ra được chứ?
Yến Tử Tuyết không để ý tới Hứa Khai, trực tiếp gạt mọi người ra đi đặt cược, vốn cô chỉ định đặt 5000, chỉ định chơi chút cho vui, nhưng sau khi nghe thấy Tần Dương lý luận, cô cảm thấy rất có đạo lý, sau đó không thèm chớp mắt, dùng 5 vạn đặt Trần Mặc thắng.
Đối với người bình thường mà nói, 5 vạn tuyệt đối không phải là số tiền nhỏ, nhưng với Yến Tử Tuyết thì cũng 5 vạn cũng không phải là nhiều. Gia cảnh hai chị em họ không kém, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không ít, nhưng giống như Hứa Khai nói ban nãy, cho dù chỉ là đặt cược cho vui, nhưng có ai mà không muốn thắng đây?
Hứa Khai cũng không còn tinh thần mà đi so tài với Tần Dương nữa, bởi vì hắn cảm thấy Tần Dương nói rất có đạo lý.
Bản thân Hứa Khai cũng đặt cược hơn 10 vạn vào đây, số tiền này đối với hắn cũng không phải là quá nhiều, nhưng có ai lại muốn thua cơ chứ?
Mà quan trọng hơn, người đặt cược lớn là Phó Minh Thanh thì sao đây?
Hứa Khai khẽ cắn môi, xoay người rời khỏi đám người Tần Dương, bước nhanh về phía trước.
Hơn 10 người đang yên lặng ngồi chờ, yên tĩnh chờ đợi trận đua xe bắt đầu, Hứa Khai tới kế bên Phó Minh Thanh, nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, khẽ nói:
- Phó ca, em có chút chuyện muốn nói với anh, liên quan tới trận đấu này…
Phó Minh Thanh vốn đang lẳng lặng ngồi đợi cuộc đua bắt đầu, nhìn thấy nét mặt của Hứa Khai thì đứng lên, đi theo Hứa Khai tới một bên.
- Làm sao vậy?
Hứa Khai lo lắng nói:
- Phó ca, em cảm thấy chúng ta nghĩ sai rồi, phần thắng của chúng ta trong cuộc đua này rất nhỏ…
Phó Minh Thanh khẽ nhíu mày, hỏi:
- Tại sao?
Thái độ của Phó Minh Thanh vẫn ôn hòa, cũng không hề tỏ vẻ bất an hay lo lắng gì cả, thần thái thì vẫn bình tĩnh như trước.
Hứa Khai kể lại toàn bộ suy luận của Tần Dương:
- Năng lực của Lôi Ba thì ai cũng biết rồi, cực hạn của hắn ở đâu, mọi người ai cũng biết, Vương Phàm là tên lòng dạ thâm sâu, hắn đã dám mời Trần Mặc tới tranh tài với Lôi Ba, không thể nào có chuyện hắn không nắm chắc…
Trong mắt Phó Minh Thanh toát ra vẻ khiếp sợ, chợt hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
- Cậu cảm thấy hắn nói có lý sao?
Nét mặt Hứa Khải có hơi cay đắng:
- Em cảm thấy hắn nói rất có lý, từ trước tới giờ Vương Phàm cũng không phải là một kẻ dễ dàng chịu thiệt, cũng không phải là một tên làm việc qua loa, người mà hắn mời tới, em cảm thấy rất có thể tên Trần Mặc kia đã chạy qua đoạn đường này, mà thành tích có khi còn tốt hơn cả Lôi Ba…
Phó Minh Thanh ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại:
- Mấy thứ này đều là Tần Dương nói?
Hứa Khai gật đầu, vẻ mặt có chút chán nản:
- Đúng, em vốn định thuyết phục bọn họ đặt cược cho anh, nhưng…
Ánh mắt của Phó Minh Thanh có hơi u ám, nhưng rất nhanh lại trở lại như cũ:
- Tần Dương nói rất có lý, tôi thấy trước giờ chúng ta vẫn luôn bị mờ mắt rồi.
Hứa Khai loa lắng nhìn chằm chằm Phó Minh Thanh:
- Vậy giờ làm sao đây, có cách nào cứu vãn không?
Phó Minh Thanh lắc đầu nói:
- Không thể sửa lại, dù bây giờ có thua, cũng chỉ thể đánh một trận thôi. Tôi cũng thế, Vương Phàm cũng thế, ai cũng không thể vứt bỏ thể diện được…
Hơi dừng lại một chút, Phó Minh Thanh thở dài một hơi:
- Tôi vẫn luôn cảm thấy mình rất thông minh, lại không biết thông minh quá sẽ bị thông minh hại, tôi rất hiểu tính cách Vương Phàm, nếu hắn đã hiểu rõ Lôi Ba lại biết rõ cực hạn của Lôi Ba ở đâu, vậy thì tên Trần Mặc kia tuyệt đối không kém hơn Lôi Ba, trừ phi trận đấu này phát sinh một chút tình huống ngoài ý muốn, nếu không trận này chúng ta nhất định thua.
Hứa Khai lo lắng, hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ, bây giờ còn chưa bắt đầu thi đấu, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn như vậy sao?
Phó Minh Thanh cười nhìn Hứa Khai:
- Cậu đặt cược cho tôi phải không?
Hứa Khai có chút xấu hổ:
- Tôi cược 10 vạn.
Phó Minh Thanh đưa tay vỗ vai Hứa Khai:
- Nếu như thua, 10 vạn này tôi trả, nếu như may mắn thắng, thì chúng ta đi uống rượu.
Hứa Khai nhất thời cảm thấy vừa mừng vừa lo:
- Phó ca, như vậy sao được, tôi tin chắc là anh sẽ thắng, dù thua thì tôi vẫn sẽ lựa chọn như vậy, không liên quan gì tới anh, sao để anh trả tiền được.
Phó Minh Thanh thoải mái cười sang sảng nói:
- Mặc dù tôi phát hiện ra mình đúng là thằng chẳng biết gì, nhưng qua chuyện này, ít nhất tôi biết được hai chuyện.
Hứa Khai kinh ngạc hỏi:
- Chuyện gì?
Phó Minh Thanh cười cười, vỗ vai Hứa Khai:
- Thứ nhất, Hứa Khai cậu là một người bạn tốt.
Hứa Khai nhất thời cảm thấy hơi ngượng ngùng, đúng là hắn khá thân với Phó Minh Thanh, nhưng lý do hắn mua Lôi Ba thắng kỳ thật cũng vì hắn cũng có cách suy nghĩ sai lầm như Tần Dương nói, nếu như hắn biết Phó Minh Thanh nhất định sẽ thua, thì dù hắn quen Phó Minh Thanh, cũng sẽ không cược Lôi Ba thắng.
Tiền của đâu phải là thứ từ trên trời rơi xuống đâu?
Trong ánh mắt của Phó Minh Thanh khẽ lóe lên vẻ khó hiểu, cười nói:
- Thứ hai, chính là tiểu tử tên là Tần Dương này nhất định là một người rất tỉnh táo, hơn nữa còn rất có năng lực, Hứa Khai, giới thiệu giúp tôi làm quen đi?
Hứa Khai hơi ngẩn người, chợt đồng ý:
- OK, không thành vấn đề.