Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 474 - Chương 484: Bây Giờ Tôi Vẫn Chưa Thua

Chương 484: Bây giờ tôi vẫn chưa thua
 

Đã đến giờ tranh tài, tất cả mọi người đều chạy tới hai bên đường, hai người Lôi Ba và Trần Mặc đều đã ngồi sẵn ở trong xe của mình, ở bên cạnh mỗi người đều có một cô gái xinh đẹp đang vui mừng không thôi, vẻ mặt cực kỳ kích động.

Lộ trình rất đơn giản, cả hai xuất phát từ chỗ này, chạy tới khu vực vòng cua trên núi thì quay lại, rồi chạy về vạch xuất phát, người nào tới trước thì người đó chiến thắng.

Hai chiếc xe cùng lúc nổ máy, tiếng động cơ vang rền như tiếng gầm của quái thú vậy, ngay khi lá cờ của người kia rơi xuống đất, ngay lập tức hai chiếc xe lao như gió cuốn.

Hai người Tần Dương và Yến Tử Tuyết cũng đang đứng ở ven đường, nhìn thấy hai chiếc xe cùng song song lao ra, hai chị em Yến Tử Tuyết không khỏi kích động.

Tần Dương không nhìn ánh đèn nơi đuôi xe nữa, quay sang Yến Tử Tuyết rồi hỏi:

- Em cược cũng không ít nhỉ, 5 vạn?

Yến Tử Tuyết cười hì hì nói:

- Vốn em chỉ định cược dưới 5000 thôi, nhưng thấy anh nói cũng rất có lý, nên lại bỏ thêm một chút, chẳng phải là chúng ta thắng chắc hay sao?

Tần Dương cười nói:

- Đây chẳng qua chỉ là suy luận của anh, thắng bại thật sự thì phải đua xong thì mới biết được. Đua xe không giống như chúng ta đi xe trên đường, hai bên phải kìm hãm và tranh đấu với nhau, đều không phải là chuyện đơn giản. Nếu như thực lực không cách biệt nhiều, vậy thì thắng thua nằm ở chỗ ai phát huy tốt hơn.

Yến Tử Tuyết nghe vậy nhưng cũng không hề tỏ vẻ lo lắng gì cả:

- Không sao, thắng thì tốt, còn thua ấy mà, thì coi như chịu khó tiết kiệm tiền thôi.

Yến Tử Băng ở bên cạnh khích lệ:

- Em cảm thấy Tần Dương nói rất đúng, Lôi Ba nhất định không phải là đối thủ của Trần Mặc, chúng ta nhất định sẽ thắng.

Tần Dương cười cười, không nói thêm gì nữa, ánh mắt tiếp tục dõi theo hai chiếc xe đang gào thét trong đêm, trong nhất thời khoảng cách giữa cả hai vẫn chưa thay đổi.

- Tần Dương?

Có một tiếng hô khá to ở phía sau lưng Tần Dương, Tần Dương quay đầu thì thấy hai người Hứa Khai và Phó Minh Thanh đang đứng trước mặt mình.

Tần Dương mỉm cười:

- Chào Phó tiên sinh.

Phó Minh Thanh chủ động vươn tay ra, thoải mái cười sang sảng nói:

- Phó Minh Thanh. Không cần khách khí như vậy, gọi tên tôi là được.

Tần Dương đưa tay, nắm lấy tay hắn:

- Cuộc đua vẫn còn đang diễn ra mà trông anh chả có vẻ gì là lo lắng nhỉ.

Phó Minh Thanh khẽ cười khổ:

- Hứa Khai đã nói cho tôi biết phỏng đoán của cậu rồi, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, vậy thì tôi thua là cái chắc rồi.

Tần Dương cười nói:

- Nếu như đã cảm thấy hi vọng chiến thắng không lớn, vậy sao không dừng cuộc đua lại chứ?

Phó Minh Thanh lắc đầu:

- Biết làm sao được, nhân hoạt nhất trương kiểm, thụ hoạt nhất trương bì (người sống có một gương mặt, cây sống có một lớp vỏ), cho dù có thua, thì cũng phải nhắm mắt mà liều, nếu không, vậy thì quá mất mặt rồi. Huống hồ, không phải người xưa có câu: có cược ắt có thắng thua sao, lỡ đâu hôm nay Lôi Ba phát huy hơn ngày thường thì sao.

Tần Dương cười gật đầu, cũng không nói gì, hắn cũng nhìn ra được, kỳ thật Phó Minh Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc thua cuộc rồi, nói những lời này, chẳng qua cũng chỉ là tự giễu thôi.

- Lúc trước nghe Vương Phàm nói, cậu và hắn từng xung đột với nhau một lần?

Tần Dương cười nói:

- Ừm, đúng vậy.

Phó Minh Thanh cười nói:

- Nếu như có rắc rồi gì, thì cứ gọi điện thoại cho tôi, người khác sợ Vương Phàm hắn, nhưng tôi thì không.

Hơi dừng lại một chút, đột nhiên Phó Minh Thanh cười nói:

- Ban nãy tôi nhìn thấy thái độ nói chuyện của cậu với Vương Phàm, đúng là làm cho tôi rất hả dạ, hơn nữa ánh mắt của cậu rất độc đáo, rất có năng lực. Phó Minh Thanh tôi hi vọng có thể làm bạn với cậu.

- Không phải vì cậu có xích mích với Vương Phàm, mà là vì tôi thấy cậu rất không tệ, tôi chỉ đơn thuần muốn kết bạn với cậu, không vì lý do gì khác cả!

Tần Dương cười nói:

- Được thôi!

Phó Minh Thanh cười sang sảng, ánh mắt chân thành, đã biết rõ hôm nay mình nhất định phải thua một số tiền lớn, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh như thế, thông qua chuyện này, Tần Dương cảm thấy mình có thiện cảm với Phó Minh Thanh hơn.

Phó Minh Thanh nhìn Tần Dương đồng ý, hai mắt sáng lên:

- Đợi lát nữa thi đấu xong, chúng ta trở lại nội thành, tìm một chỗ ăn khuya, uống một chút!

Tần Dương không từ chối, thoải mái gật đầu:

- Được!

Phó Minh Thanh cười ha ha một tiếng:

- Mặc dù hôm nay thua trận đấu này, nhưng lại có thể kết giao với một người bạn như Tần Dương, xem ra ngày hôm nay cũng không phải không có chút thu hoạch nào.

Vương Phàm cũng đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy hai người Tần Dương và Phó Minh Thanh chuyện trò vui vẻ, lập tức thần thái trên mặt trở nên khó chịu.

Rõ ràng là Tần Dương này không nể mặt mình mà.

Quả thật lúc trước mình từng có xích mích với hắn, nhưng sau này mình cũng đã xuống nước rồi, vậy mà hắn cứ liên tục làm bộ khó gần, hôm nay mới lần đầu gặp Phó Minh Thanh mà cả hai lại chuyện trò vui vẻ, rõ ràng đã biết hắn là kình địch của mình, vậy mà hắn còn làm như vậy, có khác gì tát vào mặt mình chứ?

Xung quanh còn có vài người khác cũng nhìn thấy một màn này, lập tức ánh mắt đều trở nên hơi kỳ lạ, liên tục đảo mắt qua lại giữa hai người Vương Phàm và Phó Minh Thanh.

Đương nhiên Tần Dương cũng phát hiện ra ánh mắt kỳ lạ của mấy người này, nhưng cũng không để ý.

Chuyện mình muốn kết bạn với ai là tự do của mình.

Tiếng động cơ lại vang lên lần nữa, Trần Mặc lái chiếc xe thể thao màu đỏ quay lại, còn chiếc xe thể thao màu đen của Lôi Ba thì bị tụt lại phía sau gần mười mét, xem ra chênh lệch giữa hai người cũng không phải là ít.

Trần Mặc lao xe tới chỗ đoàn người đã tản ra sẵn, vòng đuôi xe một cái rồi mới dừng lại.

Trần Mặc mở cửa xe ra đi xuống, một ôm cô gái ngồi ở ghế phụ, nét mặt lạnh lùng, lạnh lùng nhìn chăm chú chiếc xe thể thao màu đen đang chạy như bay tới.

Phó Minh Thanh đã chuẩn bị sẵn tâm lý là mình sẽ thua từ trước, nét mặt cũng không quá khó coi, giơ tay lên xem đồng hồ, cười khổ nói:

- Đúng là bị cậu nói trúng. Cái tên Trần Mặc này đúng là lợi hại, tốc độ của Lôi Ba cũng rất nhanh, gần như là tốc độ nhanh nhất của hắn rồi, nhưng mà vẫn thua!

Chiếc xe thể thao màu đen chạy tới bãi đất trống, ngừng lại, Lôi Ba mở cửa xe đi xuống, thần thái có chút uể oải.

Trần Mặc không thèm che giấu vẻ khinh thường trong ánh mắt nhìn Lôi ba, lạnh giọng:

- “Cực Quang” của Trung Hải cũng chỉ như vậy là cùng, chỉ bằng tiêu chuẩn như thế này mà cũng dám nhận mình là số một Trung Hải sao, xem ra Trung Hải cũng chả có nhân vật nào ra hồn!

Lôi Ba cắn chặt răng, căm tức nhìn Trần Mặc, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Thắng làm vua thua làm giặc, kẻ thua không có quyền lên tiếng.

Trước khi thi đấu, Lôi Ba nhiều lần dùng lời nói trêu chọc Trần Mặc, Trần Mặc vẫn không hề lên tiếng, bây giờ thắng rồi, Trần Mặc mới dùng sự thật tát vào mặt hắn đùng đùng, hơn nữa hắn không chỉ tát vào mặt Lôi Ba, mà còn tát vào mặt của toàn thể giới đua xe Trung Hải.

Trần Mặc vừa nói xong, lập tức xung quanh ầm ĩ hết cả lên, rất nhiều người tức điên cả người, nhưng người giỏi nhất ở đây là Lôi Ba mà còn thua, bọn họ sao có thể là đối thủ của Trần Mặc cơ chứ?

Ở trên đường đua, thì phải dùng đua xe để lên tiếng, nếu như không có thực lực tương xứng, vậy thì tiếng nói cũng chẳng có tí kí lô nào cả.

Vương Phàm cười ha ha một tiếng, đi tới bên cạnh Phó Minh Thanh, ngửa cằm lên, cười lạnh:

- Phó Minh Thanh, tôi thắng!

Phó Minh Thanh thẳng thắn gật đầu:

- Tôi sẽ lập tức chuyển 500 vạn cho cậu, bản hợp đồng kia thuộc về cậu.

Vương Phàm nhìn thấy vẻ mặt Phó Minh Thanh vẫn bình tĩnh như trước, cười cười, không lên tiếng nữa, ngược lại nhìn Tần Dương ở bên cạnh hắn:

- Tần Dương, ban nãy tôi đã nói rồi, chỉ cần cậu cược tôi thì sẽ nhất định thắng…

Tần Dương cười nói:

- Bây giờ tôi cũng đâu có thua.

Yến Tử Tuyết bên cạnh mặt mày hớn hở nhưng cũng không chen vào, tỉ lệ đặt cược của Trần Mặc khá cao, cô cược 5 vạn, nên thắng trọn vẹn cả 4 vạn!
Bình Luận (0)
Comment