Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 475 - Chương 485: Đừng Ra Vẻ Ta Đây

Chương 485: Đừng ra vẻ ta đây
 

Vương Phàm nhìn thần sắc lạnh nhạt của Tần Dương, nghĩ đến biểu cảm vừa rồi hắn nói chuyện với Phó Minh Thanh, đáy lòng tăng thêm mấy phần tức giận.

Thằng nhóc này quá không nể mặt rồi.

Thật sự xem mình hết cách với hắn sao?

Trong lòng Vương Phàm tuy giận nhưng nụ cười vẫn còn trên mặt, căn bản không nhìn ra tâm tư trong lòng, tựa như nụ cười nham hiểm.

- Tần Dương, hôm nay thắng một số tiền lớn thật vui sướng, cùng chị em Yến gia và chúng tôi đi ăn mừng đi.

Tần Dương cười từ chối nói:

- Tôi chỉ cùng các em ấy đi dạo, không đi đâu, các người chơi vui nhé.

Vương Phàm bị từ chối lần nữa gật đầu một cái, nụ cười trên mặt cũng giảm đi mấy phần, xoay người rời đi, đến cạnh Trần Mặc, đưa tấm chi phiếu đã viết trước đó cho Trần Mặc.

- Thù lao của cậu.

Trần Mặc nhận lấy chi phiếu, nhìn con số bên trên huýt sáo một cái.

Người phụ nữ Trần Mặc ôm nhìn rõ dãy số không bên trên, ánh mắt nhất thời sáng lên.

- Cảm ơn!

Trần Mặc cứ như vậy cầm tấm chi phiếu đi tới, cười híp mắt nhìn chằm chằm chị em Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng.

- Hai vị mỹ nữ, có thể tặng thưởng cùng tôi đi ăn khuya không. Chỉ cần hai cô đồng ý, sáng mai tấm chi phiếu này chính là của hai cô…

Trần Mặc vẫy vẫy tờ chi phiếu, để mọi người thấy rõ con số bên trên.

Một trăm vạn!

- Woa, hào phóng quá!

- Một trăm vạn!

- Hẳn là anh ấy đã để mắt đến cặp sinh đôi rồi.

Tần Dương mặt lạnh mấy phần, ban đầu hai chị em Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng kinh ngạc, chợt gương mặt ửng đỏ, trong ánh mắt tràn đầy tức giận.

Ý tứ trong lời nói Trần Mặc, ai nghe đều hiểu.

Sáng mai?

Đây rõ ràng chính là bảo tối nay Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng ngủ cùng hắn, sau đó một trăm vạn này sẽ là phí qua đêm của hai chị em…

Vương Phàm ở bên cạnh nghe thấy Trần Mặc nói, nhíu mày một cái, nhưng liếc nhìn Tần Dương đang đứng cạnh hai cô gái, vốn dĩ vừa mở miệng đã khép lại.

Hắn thuê Trần Mặc đến đánh bại Lôi Ba, bây giờ thi đấu đã kết thúc, thù lao hắn cũng trả rồi, tiếp theo Trần Mặc làm gì thì không liên quan đến Vương Phàm hắn.

Hắn muốn khiêu khích chị em Yến gia, vậy cứ để hắn khiêu khích đi. Dù sao hậu quả thế nào tự mình gánh vác. Huống hồ vừa hay xem thử Tần Dương ra tay thế nào.

Tính cách Yến Tử Băng yếu đuối một chút, Yến Tử Tuyết lại nổi giận đùng đùng:

- Có mấy đồng tiền thối là tưởng rằng mình rất giỏi phải không, cút!

Trước đó Trần Mặc ở trong phòng cũng nghe Vương Phàm nhắc đến lời nói của Hứa Khai, biết hai chị em này e là cũng có lai lịch, chắc chắn sẽ không đồng ý yêu cầu của hắn nên mới bày trò như vậy.

Nói đơn giản, Trần Mặc chính là muốn giả vờ.

Một trăm vạn một đêm, đủ hào phóng nhỉ.

Được rồi, là các người không đồng ý, không phải Trần Mặc ta không rộng rãi.

Các cô không đồng ý nhưng không thiếu người đồng ý, cô không thấy ánh mắt của rất nhiều phụ nữ xung quanh đều nhấp nháy hết sao?

Trần Mặc tiêu sái nhún vai một cái:

- Được thôi, nếu không đồng ý thì thôi, tôi chỉ hỏi thử, chuyện cô tình tôi nguyện tức giận gì chứ.

Trần Mặc đút tấm chi phiếu kia vào túi của mình, xoay người liền chuẩn bị rời đi, Tần Dương chợt mở miệng nói:

- Chờ một chút.

Trần Mặc xoay người, nhìn chằm chằm Tần Dương, cười cười nói:

- Thế nào, lẽ nào vì tôi hỏi một câu mà cậu muốn đánh tôi sao?

Tần Dương thản nhiên nói:

- Nhìn cậu ra tay hào phóng như vậy giống như ra dáng rất có tiền, chi bằng chúng ta cược một ván đi?

Trần Mặc sững sốt:

- Cược cái gì?

- Chỗ này là đất đua xe mà, đương nhiên chúng ta đua xe.

Tần Dương vừa nói câu này, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Không ngờ Tần Dương muốn đua xe với Trần Mặc!

Trần Mặc thắng cả Lôi Ba, bây giờ chỗ này còn có ai là đối thủ của hắn, thằng nhóc này lại còn dám mở miệng cược với Trần Mặc?

Thằng nhóc này trông cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, đua xe có thể lợi hại cỡ nào?

- Đua xe?

Chính Trần Mặc cũng sửng sốt, sau đó cười to haha:

- Cậu đua xe với tôi, haha…

Trần Mặc cười rất khoa trương, tựa như cười ra nước mắt vậy.

Phó Minh Thanh cũng sửng sốt, khuyên nhủ:

- Tần Dương, không cần cay cú vậy đâu, tên này đua xe quả thực rất hung tàn…

Tần Dương cười cười:

- Trong lòng tôi hiểu rõ.

Phó Minh Thanh kinh ngạc nhìn Tần Dương, chẳng lẽ Tần Dương này thật sự là cao thủ?

Trước đó nhìn Tần Dương từ đầu tới đuôi đều biểu hiện rất bình tĩnh, đầu óc cũng rất sáng suốt, nhìn bộ dạng hắn bây giờ cũng không giống giận dữ xung động đưa ra quyết định, lẽ nào hắn thật sự nắm chắc phần thắng Trần Mặc?

Chị em Yến Tử Tuyết cũng thất kinh, chợt trong lòng dâng lên mấy phần cảm động. Các cô đương nhiên biết Tần Dương làm vậy là để xả giận cho hai cô.

Không phải mày giả bộ bản thân có tiền tiêu tiền hào phóng sao, vậy tao sẽ thắng hết tiền của mày, xem mày còn giả bộ thế nào?

Chỉ là Trần Mặc này quả thực rất lợi hại, Tần Dương sao có thể thắng được?

Yến Tử Tuyết đưa tay kéo cánh tay Tần Dương, nhẹ giọng nói:

- Tần Dương, không cần làm như vậy, chẳng qua đối phương chỉ lắm mồm một chút, chúng em cũng không có tổn thất gì...

Tần Dương cười cười nói:

- Yên tâm, con người anh bản lĩnh gì cũng biết một chút, biết đánh nhau sơ sơ, biết y thuật sơ sơ, kỹ thuật lái xe này cũng tàm tạm.

Ánh mắt Yến Tử Tuyết sáng lên, y thuật thần kỳ của Tần Dương bọn cô đều tận mắt chứng kiến, nhưng từ trong miệng Tần Dương y thuật chỉ là biết sơ, kỹ thuật lái xe cũng biết sơ, vậy chẳng phải nói kỹ thuật lái xe của hắn cũng thần kỳ như y thuật của hắn sao?

Ánh mắt của Yến Tử Băng cũng sáng lên nhìn Tần Dương, trong ánh mắt tràn ngập tò mò.

Trần Mặc ngưng tiếng cười, nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Được, cậu nói cược thế nào?

- Cách đánh cược giống như vừa rồi, còn về tiền đặt cược, cậu có thể cược bao nhiêu?

Trần Mặc cười lạnh nói:

- Trên tay tôi có một trăm vạn, trong thẻ còn có hơn ba trăm vạn, thế nào, cậu dám cược không?

Tần Dương mặt không đổi sắc nói:

- Được, vậy cược bốn trăm vạn, cược không?

Mọi người xung quanh choáng voáng.

- Vãi, bốn trăm vạn, chơi lớn vậy!

- Kẻ này cũng là đại gia à, lai lịch thế nào, mới khoảng hai mươi tuổi nhỉ, nhìn qua chắc còn là sinh viên.

- Thì ra cũng là con nhà giàu à.

- Lẽ nào hắn thật có bản lĩnh thắng Trần Mặc, không ai muốn lãng phí tiền đâu nhỉ?

Những người đứng xem xung quanh bàn luận sôi nổi, mỗi một người đều vô cùng kích động, vốn tưởng hôm nay chỉ có thể xem được một cuộc thi kịch liệt, ai biết còn có chuyển biến như vậy.

Nụ cười trên mặt Trần Mặc hơi thu lại, hơi híp mắt lại nhìn Tần Dương.

Nếu đối phương đã dám cược bốn trăm vạn, vậy chứng tỏ chắc chắn đối phương thật sự có bản lĩnh, chỉ là lẽ nào mình không có bản lĩnh sao?

Tần Dương thần sắc bình tĩnh nhìn chằm chằm Trần Mặc:

- Cược hay không cược nói một lời đi, không dám cược thì cút đi, bớt ra vẻ ta đây.

Tần Dương vừa nói những lời này ra, nhất thời khiến đám người lên tiếng khen.

Mặc dù mọi người bội phục tài lái xe của Trần Mặc, nhưng kẻ này không phải người bản địa, dáng vẻ phách lối vừa rồi kia khiến mọi người đều rất khó chịu.

Cái gì gọi là Trung Hải không có ai?

- Đúng, không dám cược thì cút đi, bớt ra vẻ ta đây.

Một đám người cười lớn haha, bầu không khí vô cùng nhiệt liệt.

Trên mặt Trần Mặc hồi phục trạng thái âm lãnh trước đó, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Được, trước tiên đưa tiền ra đây. Nếu cậu muốn tặng cho tôi, tôi không lý nào không chấp nhận.
Bình Luận (0)
Comment