Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 476 - Chương 486: Cược Một Lần Nữa?

Chương 486: Cược một lần nữa?
 

Ở đây nếu đã có người tổ chức thi đấu, đương nhiên sẽ có quy định đi theo.

Tần Dương lấy ra một tấm thẻ, đưa cho ban tổ chức, nói mật mã xong, sau đó quay đầu lại nhìn Phó Minh Thanh.

- Phó Minh Thanh, chiếc xe thể thao màu đen này là của ai vậy, tôi muốn mượn dùng một chút.

Phó Minh Thanh cười sang sảng nói:

- Là xe của tôi, cậu cứ chạy thoải mái đi.

Tần Dương cười cười:

Cảm ơn nhé, tôi chạy một vòng trước, tôi chưa từng tới núi Tây, không quen đường xá bên này lắm.

Phó Minh Thanh ừ một tiếng, chợt hạ giọng nói:

- Tần lão đệ, cậu có chắc ăn không đấy?

Ánh mắt Tần Dương nhìn qua Vương Phàm phía không xa, cười cười nói:

- Nếu như cậu tin được tôi, có thể đặt cược cho tôi một khoản, có khi hôm nay có thể giúp cậu lấy lại một chút tổn thất.

Ánh mắt Phó Minh Thanh sáng lên:

- Được, tôi biết rồi, cậu đi thử xe trước đi, chạy mấy vòng cũng không có gì, tranh thủ thắng cho được tên khốn kiếp kia, xong rồi chúng ta đi uống vài ly cho ngon lành.

Tần Dương nhận lấy chìa khóa xe, đi hướng về xe thể thao chiếc màu đen, mới mở cửa xe ra ngồi xuống, cánh cửa chỗ ngồi kế bên cũng lập tức được mở ra, Yến Tử Băng ngồi vào trong.

- Tần Dương, em ngồi ghế phụ, có được không?

Tần Dương cười cười:

- Dĩ nhiên là được, có điều có chút nguy hiểm, em không sợ sao?

- Hì hì, ngồi xe của người khác em khẳng định là sợ, nhưng ngồi của anh mà, em không sợ, em tin tưởng anh nhất định sẽ thắng!

Tần Dương cười nói:

- Em cũng có lòng tin đối với anh quá đấy nhỉ.

Yến Tử Băng cười híp mắt nói:

- Đương nhiên, anh làm việc có chừng mực như vậy, đã dám cược, nhất định có thể thắng, giống như trước đó anh nói Trần Mặc thắng Lôi Ba vậy, bây giờ Trần Mặc cũng đã phô ra thực lực của mình rồi, anh cũng xem qua kỹ thuật và thực lực của hắn rồi, mà anh vẫn dám cược với hắn, đương nhiên là anh sẽ thắng!

Tần Dương bị chọc cho bật cười:

- Đầu óc của em xoay cũng khá nhanh nhỉ, học đi đôi với hành cơ đấy.

Yến Tử Tuyết cười hì hì nói:

- Đi thôi, con đường này em chạy qua rất nhiều lần, em có thể chỉ cho anh những chỗ cần phải chú ý.

Tần Dương ừ một tiếng, khởi động xe, đi về hướng núi Tây.

Tần Dương đương nhiên là tin vào kỹ thuật của mình, nhưng đối với loại chuyện đua xe này, thì lại cần phải cẩn thận đối mặt với nó, ít nhất cũng phải chạy trước một lượt, xem tình hình đường xá, xem xem cung độ lớn cỡ nào. Chuyện chạy siêu tốc độ giữa biết đường và không biết đường này hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Biết đường, gặp phải đường cua gấp, nếu anh biết trước thì sẽ biết bản thân nên làm thế nào, nhưng nếu như lần đầu tiên lên đường, anh căn bản sẽ không biết cung độ đường cua rốt cuộc có lớn bao nhiêu, cho dù mở định vị dẫn đường, nhưng liệu anh có biết mặt đường là bằng phẳng hay là có ổ gà không chứ ?

Khi tốc độ nhanh đến giới hạn nhất định, thì cho dù chỉ là một hố nhỏ, cũng có thể dẫn đến xe hỏng người chết, cho nên Tần Dương không thể không hết sức cẩn thận.

Tần Dương chở theo Yến Tử Băng biến mất trong bóng tối, Trần Mặc đương nhiên không cần phải làm quen đường xá, hắn tựa lên xe của mình, lẳng lặng chờ đợi.

Phó Minh Thanh đi tới trước mặt của Vương Phàm, cười cười nói:

- Cược một ván nữa, dám không?

Vương Phàm cười lạnh nói:

- Cược thế nào ?

Phó Minh Thanh cười nói:

- Trận cược giữa Trần Mặc và Tần Dương, bọn họ cược bốn trăm vạn rồi, hay là chúng ta cược một trận nữa?

Vương Phàm híp mắt nhìn Phó Minh Thanh:

- Cậu muốn cược Tần Dương thắng?

Phó Minh Thanh cười nói:

- Trần Mặc thắng người của tôi rồi, tôi cũng không thể lại cược hắn thắng chứ, còn phải xem cậu còn có lòng tin đối với Trần Mặc nữa không thôi.

Vương Phàm nhíu mày, hắn biết Tần Dương là một người tu hành có thực lực rất thành công, nhưng hắn lại chưa từng thấy qua tài lái xe của Tần Dương.

Hắn Tần Dương vẫn có chút kiêng dè Tần Dương, Tần Dương đã dám ra sân, sợ vẫn là có mấy phần chắc ăn. Trước đó hắn thuê Trần Mặc đối phó với Lôi Ba, đó là do nắm chắc phần thắng, nhưng bây giờ hắn lại không có lòng tin quá lớn nữa.

- Thế nào, không dám đánh cược à?

Phó Minh Thanh cười híp mắt nhìn Vương Phàm:

- Bởi vì cậu không biết thực lực của Tần Dương, cho nên không dám cược sao?

Vương Phàm nhíu mày một cái, hắn vừa mới thắng Phó Minh Thanh năm trăm vạn cộng thêm một đơn hàng lớn, cộng lại ít nhất ván này thắng hơn nghìn vạn rồi, bây giờ bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nếu như không không đánh cược tiếp, vẫn cảm thấy có chút khó xuống đài.

- Cược như thế nào?

Phó Minh Thanh không chút do dự trả lời:

- Trước đó cược năm trăm vạn rồi, chúng ta cược tiếp năm trăm vạn nữa, cậu mà thắng, tôi trả cho cậu một ngàn vạn. Nếu như cậu thua, hợp đồng vẫn như cũ thuộc về cậu, năm trăm vạn trước đó thì tôi không đưa cho cậu nữa.

- Muốn trừ nợ sao?

Vương Phàm lắc lắc đầu nói:

- Thành thật mà nói, tôi biết Tần Dương rất có bản lĩnh, hắn đã ra tay, phần thắng hẳn là không thấp. Trận này tôi không hề muốn cược, nguy hiểm quá cao, có điều vừa mới thắng cậu nhiều như vậy rồi, không cho cậu cơ hội lấy lại vốn của hình như không hay lắm. Như vậy đi, tôi và cậu cược hai trăm vạn.

Phó Minh Thanh thấy Vương Phàm không đáp ứng năm trăm vạn tiền đặt cược của bản thân hắn, cũng không ngạc nhiên, dẫu sao bản thân trước đó đã thua vào túi Vương Phàm rồi, tiền trong tay quan là của quan, không cần thiết phải day dút với bản thân làm gì nữa.

- Được, hai trăm vạn thì hai trăm vạn, cứ quyết định như vậy đi!

Phó Minh Thanh sảng khoái tiếp hai trăm vạn của tiền đặt cược, sau đó hỏi:

- Cậu hiểu hắn được bao nhiêu?

Vương Phàm cười cười nói:

- Là gặp một lần, hắn đánh gục toàn bộ thủ hạ của Đào Vũ, tôi thấy hắn rất có bản lĩnh, muốn kết giao một chút, nhưng bởi vì chuyện trước đó làm cho hắn có định kiến với tôi rồi, nên hắn không muốn để ý đến tôi.

Mặc dù trong lòng Vương Phàm đã rất khó chịu đối với Tần Dương, nhưng ngoài mặt, hắn lại có thể nói một cách rất thản nhiên.

Người sáng suốt cũng nhìn ra được, Phó Minh Thanh và Tần Dương trò chuyện với nhau thật sự rất vui vẻ, nhất định sẽ trở thành bạn bè, có lẽ Tần Dương cũng sẽ nói tới chuyện này, không bằng tự mình nói tới trước.

Phó Minh Thanh ồ một tiếng, không hỏi nhiều nữa.

Trong chốc lát, Tần Dương đã lái chiếc xe thể thao màu đen kia quay trở lại, quay đầu xe, tiếp đó ngừng ở vạch xuất phát.

- Tới đi.

Trần Mặc hừ lạnh một tiếng, dẫn theo người bạn gái của hắn ngồi lên chiếc xe thể thao lái trước đó.

Ở ngay vạch xuất phát, Yến Tử Tuyết chạy đến trước mặt xe của Tần Dương, kích động nói:

- Đáng tiếc chuyến này không có mở cược, nếu không, em nhất định đem toàn bộ tiền đều cược hết trên người anh. Đúng rồi, Phó Minh Thanh và Vương Phàm cược hai trăm vạn đó...

Tần Dương cười cười nói:

- Chỉ hai trăm vạn sao?

Yến Tử Tuyết nghe hiểu ý trong câu nói của Tần Dương, cười hì hì giải thích:

- Cũng không phải là Phó Minh Thanh không tín nhiệm anh, hắn yêu cầu cược năm trăm vạn, nhưng Vương Phàm không đáp ứng, Vương Phàm nói anh nhất định nắm phần thắng rất lớn, nếu như không phải bởi vì mới vừa thắng một trận rồi, hắn căn bản không sẽ đồng ý cược trận này.

Tần Dương ồ một tiếng, cười nói:

- Được, chờ đi, một lát là kết thúc rồi, dù nói thế nào, bữa ăn tối nhất định là có người mời rồi.

Yến Tử Tuyết cười hì hì nói:

- Hôm nay đi đến đây với anh, thật sự là quá sáng suốt rồi, cố gắng lên nha!

Sau khi Yến Tử Tuyết nói xong thì lui ra một bên, nếu như không phải là em gái thích cảm giác mạnh hơn, giành trước ngồi ở vị trí kế bên tài xế thì cô ấy khẳng định cũng sẽ ngồi lên xe, cảm thụ cảm giác nhanh như điện chớp một phen.

Giống như lời của Yến Tử Băng nói, người khác chạy như gió lốc, nhất định vẫn là có chút không yên tâm, nhưng Tần Dương mà, lại khẳng định rất đáng tin cậy.

Hai chiếc xe song song xếp hàng trên vạch xuất phát, máy nổ ran, xe rung kịch liệt, sau đó theo tín hiệu chiếc khăn tay rơi xuống đất, hai chiếc xe giống như hai u hồn, gầm thét bay đi...
Bình Luận (0)
Comment