Chương 487: Cực kì ngầu!
Ánh mắt của Yến Tử Băng mở to, lập lòe thần thái hưng phấn.
Nhanh!
Quá nhanh!
Cô thích đua xe, thích việc khống chế tốc độ, thích cảm giác thân thể lâng lâng như bay lượn thế nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng cảm thấy phấn khích như thế, cũng chưa từng ngồi trên một chiếc xe phóng nhanh như thế.
Cô cảm giác mình đang bay lên trên bầu trời, bay lên trên mọi người, bay lên cao, bay lên cao như cồn cào. Lưng của cô dán chặt vào ghế ngồi, nhìn những bóng đen bên đường như bị hút vào đằng sau. Cô cắn chặt răng, tay bấu vào ghế.
Dù đang thắt dây an toàn nhưng cô vẫn rất sợ rằng mình sẽ văng ra ngoài vì xe lao nhanh quá.
Dù là vào khúc rẽ nhưng xe của Tần Dương vẫn đi qua rất mượt.
Drift!
Yến Tử Băng nhìn thấy Tần Dương đang chuyên chú lái xe ở bên cạnh thì trái tim chợt đập nhanh hơn bình thường nhiều lắm.
Đây không đơn giản là sự phấn khích do tốc độ khủng khiếp mà còn vì tâm hồn thiếu nữ đã bị cái gì đó bắt lấy.
Đàn ông quyến rũ nhất khi chăm chú, ngầu nhất khi tập trung làm việc.
Sắc mặt của Tần Dương nghiêm túc, ánh mắt sắc như đao. Dù trước đó hắn chỉ chạy qua địa hình núi này một lần nhưng cả khung cảnh đã được phác hoạ trong đầu hắn.
Kỹ thuật lái xe của hắn khủng khiếp là điều dĩ nhiên. Với tư cách là đặc công, hắn thường xuyên rơi vào tình trạng phải chạy trốn giữ mạng thật nhanh. Trong những lúc nguy cấp, khả năng lái xe càng tốt thì khả năng sống sót cũng càng cao.
Huống gì Tần Dương là người tu hành với giác quan mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng tình trạng của chiếc xe, khống chế tốc độ chính xác hơn, sử dụng chiếc xe ở tốc độ cực hạn mà không gây ra tình trạng mất kiểm soát.
Khi ở đoạn đường thẳng, chỉ cần đạp ga là vọt lên nên Tần Dương cũng không điều khiển chiếc xe thể thao màu đen vượt qua xe đỏ. Thế nhưng khi đến những chỗ cua vòng thì xe thể thao màu đen lại bỏ xa xe đỏ một đoạn.
Trong chiếc xe màu đỏ, sắc mặt của Trần Mặc nghiêm trọng như gặp kẻ thù.
Trong nháy mắt lại đến khúc cua, hắn vô ý giảm ga một chút thế nhưng chiếc xe đen trước mặt lại lao đi với tốc độ bàn thờ rồi dùng quán tính để trôi theo một đường vòng cung. Khi sắp đụng phải hàng rào thì chiếc xe thể thao đen đột nhiên bùng nổ, dùng tốc độ khổng lồ để triệt tiệu tiêu quán tính, xông thẳng về phía trước, đồng thời cũng hoàn thành khúc cua này dễ như bỡn.
Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Trần Mặc trầm xuống. Thôi xong!
Chỉ với chiêu mà đối phương vừa thể hiện thì hắn đã không bằng được.
Trong đôi mắt của hắn không kìm nổi sự tuyệt vọng.
Làm sao mà kẻ này lại mạnh như thế?
Ở dưới núi, không ít người dùng ống nhòm hồng ngoại quan sát từ xa, khi thấy khoảng cách giữa hai xe ngày càng giãn thì không kìm được mà hô to gọi nhỏ.
- Wtf, đó là kĩ năng giảm tốc về không để xe trôi đi à? Thật không thể tin nổi.
- Trần Mặc chắc chắn sẽ thua. Cuộc chiến này vốn dĩ không hề cân sức.
- Quá xá, tên kia từ đâu chui ra mà khủng thế? Chỉ hơn hai mươi tuổi mà làm sao luyện được kĩ thuật điêu luyện như vậy?
- Không có một chút tính ganh đua nào.
- Ha ha, Trung Hải không có ai à? Buồn cười, lúc nãy Trần Mặc còn vênh váo chắc chắn tí nữa ỉu xìu cho xem.
Vương Phàm quan sát một lúc rồi quay sang lắc đầu với Phó Minh Thanh.
- Hay lắm, người kia tiết kiệm cho cậu 200 vạn đấy.
Phó Minh Thanh buông xuống chiếc kính hồng ngoại trong tay, không che giấu sự vui mừng. Không ngờ mình lại có thể móc trở lại 200 vạn. Quyết định kết giao bạn bè với Tần Dương quả là chính xác.
Sắc mặt của Yến Tử Tuyết hưng phấn đến đỏ bừng. Ở thời khắc này, cô cực kì hâm mộ em gái mình đang được ngồi ở ghế phụ của Tần Dương.
Nếu như có thể quan sát Tần Dương lái xe ở gần thì chắc sẽ rất tuyệt. Lúc hắn chăm chú đua xe chắc chắn sẽ cực kì ngầu.
Hứa Khai đứng trên núi nhìn khoảng cách giữa hai xe ngày càng xa thì trên mặt càng lộ ra vẻ mất mát.
Người này là rồng qua sông trong miệng của Vương Phàm. Hắn có thể tiện tay cược 400 vạn với Trần Mặc. Hắn cũng nắm giữ kĩ thuật lái xe thần kì.
Thế mà vừa rồi bản thân mình còn muốn ganh đua với hắn. Bây giờ ngẫm lại thì lúc đấy chẳng khác gì tự rước nhục vào người.
Khó trách chị em nhà họ Yến lại trở nên thân mật với Tần Dương như thế. Một người vừa có tài, vừa có tiền, vừa đẹp trai thì phụ nữ nào chẳng thích.
Cho dù mới gặp lần đầu mà Phó Minh Thanh đã rất muốn kết giao với Tần Dương. Kết quả là vừa mới kết giao xong đã được Tần Dương tặng cho 200 vạn.
Nếu có đem mình so với hắn thì chỉ như cống rãnh so sánh với đại dương, kênh mương chẳng thể tương đương với thủy điện.
Rất nhanh, Tần Dương đã đến đỉnh núi, xoay một vòng quanh vòng tròn ở đỉnh rồi xông ngược trở lại, vượt qua mặt chiếc xe của Trần Mặc,
Thấy xe của Tần Dương đã đi theo hướng ngược lại, Trần Mặc chỉ muốn lao thẳng vào đâm nhau.
Quá mất mặt.
Tự xưng là cao thủ đua xe, vừa vênh mặt được mấy tí mà giờ thì bị vả vỡ mõm, lại còn mất 400 vạn. Đây là vừa mất phu nhân lại thiệt quân đây mà.
Tần Dương lái xe lao vút xuống, tạo nên những âm thanh như sấm động. Sau đó hắn vượt qua vạch đích, dừng lại bên đường. Lúc này Trần Mặc còn đang cách đây hơn 100 mét.
Tất cả mọi người khi nhìn thấy cảnh này thì cũng hiện lên một suy nghĩ rằng Tần Dương nhường.
Lúc hắn xuống núi rõ ràng không còn sự nghiêm túc khi mới lên núi, tốc độ cũng chậm hơn nhiều để chờ Trần Mặc đuổi tới. Thế nhưng dù thế thì hắn vẫn bỏ xa Trần Mặc hơn 100 mét.
Đối với cao thủ đua xe mà nói, chênh lệch chỉ đo bằng thân xe, thế nên 100 mét chính là chênh nhau như trời với đất.
Một dòng người ùn ùn kéo tới vây quanh chiếc xe, hoan hô cuồng nhiệt.
Mặc dù trận tranh tài này không có ai tổ chức đánh cược nhưng ít nhất Tần Dương giúp bọn họ xả nỗi hận bị Trần Mặc coi thường.
Tần Dương mở cửa xe, ném chìa khóa cho Phó Minh Thanh, cười nói:
- Cảm ơn.
Phó Minh Thanh cười ha ha:
- Muốn cảm ơn thì phải do tôi nói mới đúng. Cậu vừa mang về cho tôi 200 vạn đó.
Tần Dương cười cười:
- Đó là nhờ niềm tin của anh dành cho tôi mà thôi.
Mặc khác ở một bên, Yến Tử Băng đi xuống xe, mặt mũi đỏ bừng, nhìn Tần Dương đang thoải mái đứng một bên với vẻ mặt phức tạp.
Yến Tử Tuyết chạy tới, ôm lấy cánh tay của Yến Tử Băng:
- Như thế nào? Như thế nào? Cảm giác như thế nào?
Yến Tử Băng thở mạnh một hơi, cười nói:
- Em vừa thở hết những gì đã kìm nén từ đầu đến giờ ra …
Yến Tử Tuyết hiếu kì hỏi:
- Bây giờ làm sao rồi?
Yến Tử Băng sáng bừng cả mắt lên:
- Quá nhanh! Quá kích thích! Từ trước đến giờ em chưa từng trải qua cảm xúc như thế.
Con mắt của Yến Tử Tuyết cũng sáng lên:
- Lúc lái xe, trông Tần Dương có ngầu không?
Yến Tử Băng cắn môi, thấp giọng nói:
- Cực kì ngầu!