Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 478 - Chương 488: Cần Gì Phải Bỏ Gần Tìm Xa?

Chương 488: Cần gì phải bỏ gần tìm xa?
 

Cuối cùng cũng chạm vạch đích, Trần Mặc cầm lấy thẻ của mình, xoay người rời đi không ngoảnh lại.

Hắn không hề còn chút mặt mũi nào để ở lại.

Thất bại thảm hại.

Vương Phàm cũng đi. Dù có chút không vui nhưng ít ra hắn vẫn là người thắng lớn đêm nay. Chẳng qua về phần mặt mũi, do Phó Minh Thanh thắng trận thứ hai nên tính ra là ngang tay.

Phó Minh Thanh cười nói:

- Tần Dương à, mệt mỏi nửa ngày rồi, dù thua tiền nhưng lúc cuối cậu đã vớt vát lại mặt mũi cho tôi. Đi, cùng tôi đi ăn khuya, anh em ta làm vài ly.

Tần Dương giơ đồng hồ lên nhìn, cười nói:

- Được thôi.

Sau cuộc đua vừa rồi, trong mắt mọi người, Tần Dương tựa như thần tiên. Dù sao Lôi Ba vốn đã là cao thủ đỉnh cao thế nhưng lại bị đánh bại bởi Trần Mặc, mà Trần Mặc lại bị Tần Dương hủy diệt!

Tần Dương mới đi được vài bước thì đã thấy trong tay có thêm mấy mẩu giấy. Chắc chắn trên mỗi mẩu giấy đều có một số điện thoại. Mà mỗi số điện thoại đều là của một cô gái xinh đẹp. Chỉ cần gọi điện thì muốn nói chuyện, muốn lên giường gì cũng dễ dàng.

Tần Dương không thể chịu nổi loại nhiệt tình này nhưng Yến Tử Tuyết còn khó chịu hơn. Trước khi Tần Dương bước lên xe, Yến Tử Tuyết thở phì phò xông đến, lục soát ra toàn bộ các mảnh giấy trong túi quần và tay Tần Dương rồi xé nát không thương tiếc.

- Nhưng cô gái này quả là không biết xấu hổ.

Tần Dương cười cười, hắn tất nhiên không giận nhưng vẫn trêu:

- Ầy, em xé hết thông tin liên lạc của các em gái cho anh rồi. Về sau anh đi đâu tìm người hẹn hò đây. Vất vả lắm mới thể hiện được một lần....

Yến Tử Tuyết nở nụ cười xinh đẹp:

- Cần gì phải bỏ gần tìm xa. Chẳng lẽ hai chị em chúng em không đẹp hơn so với họ sao?

Tần Dương cười ha ha nhưng không đáp lời.

Yến Tử Tuyết nháy mắt mấy phát, làm bộ ngượng ngùng:

- Chẳng lẽ anh muốn bảo rằng những cô gái kia còn có thể qua đêm với anh? Nhưng mà chúng em cũng có thể làm thế. Hơn nữa chúng em còn là hai chị em sinh đôi nữa nha.

Khuôn mặt của Yến Tử Băng đỏ lên, tự nhiên nhớ đến vẻ mặt nghiêm túc của Tần Dương khi lái xe, trong lòng lại càng mê đắm hơn, không mở miệng phản bác lại chị mình.

Trong ánh mắt của Yến Tử Tuyết trở nên kinh ngạc. Bình thường em gái vốn ôn hòa nhút nhát hay ngượng ngùng mà sao lần này không phản bác mình?

Việc này không hợp lý.

Tần Dương giơ hai tay lên:

- Anh sai rồi mà. Em xé rất hay, giúp anh tránh khỏi phiền phức, đây là đại ân không biết báo đáp ra sao.

Yến Tử Tuyết cười khanh khách, khuôn mặt rất vui vẻ:

- Anh sợ gì chứ? Chị em em không sợ thì thôi…

Tần Dương không để ý đến Yến Tử Tuyết nữa. Cô bé này đôi khi nổi hứng toàn nói chuyện nhạy cảm làm người ta khó mà lường được, dù đáp lại hay không đều không ổn.

May mà Phó Minh Thanh đã lái xe đến. Tần Dương chuẩn bị lên xe thì bị Yến Tử Tuyết đẩy sang ghế lái.

- Lúc nãy Tử Băng đã được nhìn anh lái xe rồi, bây giờ đến em xí chỗ lái phụ.

Tần Dương không cự tuyệt, ngồi vào ghế tài xế, khởi động máy. Yến Tử Tuyết thì ngồi vào ghế lái phụ.

Tần Dương nổ máy xe, đi theo xe của Phó Minh Thanh đến một chỗ ăn khuya.

Có rất nhiều người thích cảm giác được người sùng bái, reo tên, ca tụng, thế nhưng Tần Dương là ngoại lệ.

Dù sao bản thân mình cũng là đặc công được đặc huấn rồi, thắng những người nghiệp dư như thế cũng không khiến hắn tự hào tí nào.

Vốn dĩ hắn không thể thua mà.

Mấy chiếc xe nối đuôi nhau đi vào thành phố rồi dừng lại ở một hàng ăn.

Phó Minh Thanh xuống xe, đi tới, cười nói:

- Nhà này bán đồ ăn vỉa hè cực ngon, dù địa điểm không sang chảnh lắm nhưng chắc cậu không để ý chứ?

Tần Dương cười nói:

- Đồ vỉa hè phải ăn ở vỉa hè mới đúng điệu.

Phó Minh Thanh giơ ngón cái lên:

- Câu nói này xứng đáng để uống thêm một chén.

Đi cùng với Phó Minh Thanh còn có ba người bạn hai nam một nữ. Thế nhưng Hứa Khai lại không tới, có lẽ trong lòng hắn quá buồn, mắt không thấy thì tâm không phiền.

Chị em nhà họ Yến ngồi ở hai bên trái phải Tần Dương, không hề ngại ngùng mà ngồi khá gần, thể hiện sự thân mật.

Phó Minh Thanh gọi xong đồ ăn rồi hỏi:

- Rượu hay bia đây?

Tần Dương cười nói:

- Tửu lượng của tôi không tốt nên uống bia đi. Không muốn uống say vì gần đây khá bận rộn.

Bây giờ khi Tần Dương ở ngoài đường đều luôn đề cao cảnh giác. Quỷ mới biết bao giờ Tư Đồ Hương sẽ ra tay với hắn. Nếu uống say thì chẳng khác nào đặt mạng sống của bản thân vào nguy hiểm.

Khi uống được vài chén, Phó Minh Thanh giới thiệu ba người bạn cho Tần Dương, sau đó lại nâng cốc lên:

- Tần Dương, cốc bia này tôi kính cậu. Hôm nay nhờ cậu mà tôi mới vớt vát được mặt mũi và giảm 200 vạn tiền thua cược.

Tần Dương bưng cốc bia lên cụng với Phó Minh Thanh:

- Khách khí rồi. Tôi cũng không muốn nhìn thằng kia mở miệng trêu ghẹo hai cô ấy. Tôi cũng nghe kể rằng anh dám đặt cược 500 vạn cho tôi. Sự tín nhiệm này là đủ rồi.

Phó Minh Thanh cười nói:

- Tiếc rằng Vương Phàm hiểu cậu rất rõ, thấy cậu ra tay là đã nắm chắc thất bại nên không dám cược. Bằng không thì lúc nãy tôi đã thu lại đủ 500 vạn, không bị lỗ gì.

Một thanh niên bên cạnh cười hỏi:

- Tần Dương, có phải trước đó cậu đã thể hiện kĩ thuật lái xe trước mặt hắn hay không?

Tần Dương lắc đầu:

- Tôi mới gặp hắn hai lần, nói chuyện với nhau cũng chỉ dăm câu.

Phó Minh Thanh cười nói:

- Nhìn qua thì có vẻ cậu không thích Vương Phàm?

Tần Dương thản nhiên gật đầu:

- Đúng thế. Trước đó hắn đắc tội với bạn của tôi. Hơn nữa tôi cũng không thích loại người như hắn.

Yến Tử Tuyết hiếu kì hỏi:

- Tần Dương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao cậu lại biết Vương Phàm?

Dù sao việc này cũng không có gì nên Tần Dương thuận miệng tóm tắt lại sự tình ngày đó.

Hai chị em Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng nghe xong thì nhìn Tần Dương với ánh mắt càng sùng bái hơn.

Một mình một ngựa đánh gục đám du côn, cứu bạn bè từ tay kẻ xấu. Quá khí phách.

Phó Minh Thanh cũng khen không dứt miệng:

- Tôi cũng biết thằng Đào Vũ này. Thủ hạ của hắn có không ít người nhưng đều bị cậu hạ gục. Quả là lợi hại.

Hai chị em Yến Tử Tuyết nâng cốc lên:

- Tần Dương, chúng em mời anh một cốc, cảm ơn anh đã xả giận hộ chúng em.

Tần Dương cười cười nói:

- Trước đó không phải các em bảo rằng hôm nay anh sẽ là hộ hoa sứ giả à. Tất nhiên anh không thể đứng nhìn được. Hơn nữa cũng nhờ chuyện này mà anh kiếm được 400 vạn. Có cần chia cho các em không nhỉ?

Yến Tử Tuyết cười nói:

- Em nghe anh nên cũng kiếm lời 4 vạn nha. Còn 400 vạn kia là do bản thân anh tự kiếm chứ đâu có liên quan gì đến tụi em. Về sau chúng em tìm anh cùng đi chơi, anh khao ăn mấy bữa là được.

Tần Dương cười nói:

- Oke. Chốt kèo.

Yến Tử Tuyết uống một ngụm bia rồi cười xinh đẹp:

- Chúng em sắp tốt nghiệp trung học rồi. Lúc vào đại học sẽ có rất nhiều thời gian quấn lấy anh. Cấm anh thấy phiền nha.
Bình Luận (0)
Comment