Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 479 - Chương 489: Nội Tâm Thiếu Nữ

Chương 489: Nội tâm thiếu nữ
 

Bữa ăn khuya diễn ra cũng không quá lâu, cũng vì có chuyện trong lòng, nên Tần Dương cũng không uống quá nhiều rượu, chẳng qua lại trò chuyện với Phó Minh Thanh rất hợp.

Gia cảnh nhà Phó Minh Thanh rất tốt, nhưng mà Phó Minh Thanh lại không đi làm quan, mà lại chọn kinh doanh, dùng cách nói của Phó Minh Thanh chính là người đi làm quan không mấy người giữ thân được trong sạch, lỡ như không may đi nhầm đường, vậy thì chỉ có đường chết, mà nhà hắn cũng không thiếu người làm quan nên không bằng bản thân mình kiếm ít tiền thôi, nhưng cuộc sống sẽ thoải mái hơn.

Phó Minh Thanh làm về lĩnh vực xuất bản, trong nhà hắn có nhiều mối quan hệ về mặt này nên hắn mở một công ty xuất bản chuyên xuất bản sách cùng với vận doanh bản quyền, xếp hàng top trong nước, mức tiêu thụ hàng năm cũng lên tới khoảng 4 tỷ. Đương nhiên, trong công ty này vẫn còn 2 cổ đông khác.

Vương Phàm thì kinh doanh khá nhiều lĩnh vực, cũng có một số chỗ cạnh tranh với Phó Minh Thanh, nên cuối cùng mới có trận đánh cược hợp đồng lớn hôm nay.

Kiểu con cháu đời thứ hai của đại gia tộc giống như Phó Minh Thanh cũng không ít, bản thân bọn họ cũng có năng lực, lại được thừa hưởng nhiều mối quan hệ từ bậc cha chú trong nhà, nên bọn họ rất dễ thành đạt.

Phó Minh Thanh là một người hào phóng, tính cách hào sảng, thấy Tần Dương uống ít, cũng không rót bia, chỉ nhiệt tình mới Tần Dương dùng bữa, nghe nói Tần Dương đang mở công ty, thì lại càng hết lời khen ngợi Tần Dương.

Khoảng một tiếng sau, Tần Dương thấy hai cô gái đều không ăn nữa thì đứng dậy chào tạm biệt, dù sao cả hai người vẫn còn là học sinh, đi khuya quá, người nhà nhất định sẽ lo lắng.

Yến Tử Tuyết mở cửa xe:

- Tần Dương, để bọn em chở anh về?

Tần Dương cười nói:

- Anh đường đường là một người đàn ông, sao để hai cô gái đưa về được? Hai người mau mau lái xe về đi, kẻo không trễ đấy, tới nhà thì nhắn tin báo anh.

Yến Tử Tuyết cũng không kiên trì, cô biết tính Tần Dương, nhất định hắn sẽ không để cô chở về.

- Được rồi, vậy bọn em đi trước nha, lần sau lại rủ anh đi chơi.

Tần Dương cười gật đầu:

- Được, lúc nào cũng sẵn sàng! !

Yến Tử Tuyết ngồi xuống ghế lái, Yến Tử Băng khẽ cắn bờ môi, thoáng nhìn Tần Dương, gương mặt hơi ửng đỏ:

- Hôm nay cảm ơn anh...

Tần Dương cười vẫy tay với cô.

Yến Tử Băng lên xe, Yến Tử Tuyết nhìn thấy vẻ mặt của em mình, thì khẽ cười tủm tỉm, nổ máy, hạ cửa sổ xuống. Lúc xe vừa chạy, cô dùng ngón trỏ với ngón giữa tay phải vuốt môi sau đó giơ tay vẫy vẫy với Tần Dương, làm một động tác hôn gió cực kỳ thanh xuân mỹ lệ.

- Tần Dương, hôm nay anh chuẩn man lắm nha, thích rồi đó!

Tần Dương nhịn không được cười lên, lại vẫy tay lần nữa, trong lòng lại càng thêm yêu quý hai chị em tràn đầy sức sống thanh xuân này.

Yến Tử Tuyết lái xe rời đi, nhìn thấy em gái vẫn còn quay đầu lại nhìn, cười hì hì nói:

- Vẫn không nỡ đi sao, nếu không chị thả em xuống, chị về nhà xin phép cho, bảo em ngủ lại nhà bạn.

Yến Tử Băng nghe vậy thì đỏ cả mặt, trừng mắt nhìn chị:

- Nói gì thế!

Yến Tử Tuyết cười tủm tỉm nói:

- Chúng ta là chị em sinh đôi đấy, em nghĩ chị không biết em đang nghĩ gì sao? Từ lúc đua xe trở về em chẳng bình thường chút nào, làm sao vậy, bị sét đánh, động lòng rồi?

- Làm gì có?

Yến Tử Băng vô ý thức phản bác một câu, im lặng một hồi nhưng sau đó không nhịn được, khẽ nói:

- Từ đó tới giờ em chưa từng ngồi trên chiếc xe nào mà cảm thấy phấn khích như vậy, bẻ cua rất nhẹ nhàng, kỹ thuật quá đỉnh rồi, cũng không anh ấy luyện như thế nào nữa!

Yến Tử Tuyết cười hì hì hỏi:

- Không phải em nói là rất đẹp trai sao, có phải động lòng rồi không? Không được nói xạo!

Yến Tử Băng khẽ cắn bờ môi, khuôn mặt lại đỏ hơn, cô muốn bác bỏ, nhưng mà trong lòng cô có một thứ gọi là thanh xuân khiến cho cô không muốn phủ nhận loại cảm xúc tuyệt vời trong nội tâm, cảm giác động lòng kia.

- Ừ, dáng vẻ tập trung của anh ấy lúc lái xe ấy, thật sự rất đẹp trai, rất cuốn hút, lúc đấy... tim em đập thình thịch, về sau khi xuống xe rồi, em vẫn còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

Yến Tử Tuyết mở to hai mắt, biểu lộ có hai phần kinh ngạc:

- Thật sự thích Tần Dương sao?

Yến Tử Băng sắc mặt thẹn thùng:

- Em cũng không biết…

Yến Tử Tuyết cười ha ha một tiếng, trêu chọc:

- Xong rồi, xong rồi, em gái tôi xong rồi, em gái tôi bị người ta tán mất rồi.

Yến Tử Băng không nói tiếng nào, im lặng một hồi, không nhịn được nói:

- Anh ấy thật sự rất giỏi mà!

Yến Tử Tuyết cười ngắc ngoải:

- Công nhận là anh ta giỏi thật, y thuật siêu thần, đàn piano cũng hay, đánh nhau cũng rất giỏi, trình độ lái xe cũng cực kỳ cao, mới 20 tuổi mà đã mở công ty lập nghiệp, người lại đẹp trai, tính tình lại tốt, cũng không có thói quen xấu nào cả... Đúng là người đàn ông lý tưởng mà!

Yến Tử Băng thấy chị nói như vậy, biết là đang chọc ghẹo mình, tức khắc xấu hổ không thôi, nói lại:

- Chẳng lẽ chị cảm thấy anh ấy không tốt, chị không quý anh ấy sao, chính là chị đề nghị rủ anh ấy đi chơi mà…

Yến Tử Tuyết rất thoải mái thừa nhận nói:

- Có quý nha, cái này có gì mà không dám thừa nhận chứ, hình như anh ta vẫn chưa có bạn gái phải không?

Yến Tử Băng lắc lắc đầu, mở to hai mắt:

- Anh ấy chưa có bạn gái, chẳng lẽ chị muốn em tiến tới thật sao?

Yến Tử Tuyết cười nói:

- Có gì mà không được, hơn nữa bác cả cũng nói rồi đó, Tần Dương là người cực kỳ xuất sắc, lại có đại ân với nhà ta, nên nếu như hai chị em mình tiến tới với anh ta, bác cả nhất định sẽ không phản đối, cho dù cha có ý kiến thì bác ấy cũng sẽ thuyết phục giùm hai chị em mình…

Yến Tử Băng chớp mắt mấy cái:

- Có lẽ anh ấy cũng đã có người trong lòng rồi, hơn nữa, chúng ta là hai người mà…

Yến Tử Tuyết nháy mắt mấy cái:

- Đã yêu thì phải có dũng khí theo đuổi chứ, trước khi kết hôn thì chả phải ai ai cũng như nhau sao? Chờ sau khi chúng ta thi đại học xong, vào đại học rồi, là được phép yêu đương rồi, anh ta cũng chỉ lớn hơn chúng ta một lớp, lớn hơn chúng ta khoảng hai tuổi chứ mấy, chẳng phải là quá hợp sao!

Hơi dừng lại một chút, Yến Tử Tuyết hì hì cười nói:

- Hai chị em chúng ta ở một chỗ, quá lời cho anh ấy, thế thì sau này không cần phải xa nhau nữa, chẳng phải trước đây chúng ta đã hứa với nhau như vậy sao?

Yến Tử Băng mở to hai mắt, mặt nóng như phát sốt:

- Chị này, chị nói cái gì đó, chuyện này sao được chứ?

Yến Tử Tuyết không thèm quan tâm, nói tiếp:

- Chuyện này thì có làm sao, chỉ cần hai chúng ta không để ý là được, mua một tặng một, chị không tin anh ta không động lòng! !

Yến Tử Băng đưa tay che mặt, cảm giác như cả người mình đều đang phát sốt rồi.

Cô biết chị mình cũng chỉ đang trêu mà thôi, nhưng cô vẫn không thể kiếm chế được đủ loại suy nghĩ đang xuất hiện trong lòng, cánh cửa đi vào trái tim thiếu nữ một khi đã mở ra thì không thể nào khép lại được nữa!

Yến Tử Tuyết nhìn thấy bộ dạng lấy hai tay che mặt của em gái, nhịn không được bật cười, con bé này đúng là đáng yêu, mình nói giỡn mà còn tưởng thật, chẳng qua từ đây cũng có thể thấy được là nó động lòng thật rồi.

Yến Tử Tuyết khích lệ:

- Sắp phải thi đại học rồi, giờ đừng nghĩ vẩn vơ nữa, chỉ cần cố gắng học tập, tranh thủ cùng thi vào trường đại học chúng ta muốn vào, tới lúc đó nếu em vẫn còn thích anh ấy, muốn theo đuổi, thì chị sẽ giúp em!

Yến Tử Băng sửng sốt:

- Vậy còn chị ?

Yến Tử Tuyết cười tủm tỉm nói:

- Ban nãy chị chỉ giỡn em chút thôi, đúng là chị yêu quý anh ta thật, nhưng thật ra chỉ là thích đi chơi cùng thôi. Em gái phải cố lên nha, cố gắng biến anh ta thành em rể chị!
Bình Luận (0)
Comment