Chương 490: Virus “kẻ hủy diệt”
Tần Dương đang yên tĩnh đọc sách, Hà Thiên Phong bỗng nhiên sà đến.
- Haiz, lão đại, cậu nghe nói đến “kẻ hủy diệt” chưa?
Tần Dương không ngẩng đầu lên, thuận miệng qua loa nói:
- Kẻ hủy diệt? Phim điện ảnh à, xem rồi, rất hay.
Hà Thiên Phong lắc đầu:
- Hehe, không phải phim ảnh, là loại virus mạng đang điên cuồng lan tràn trên mạng hai ngày nay …
Tần Dương sửng sốt, ngẩng đầu lên:
- Chưa nghe nói chuyện này, làm sao?
Hà Thiên Phong cười hehe nói:
- Lão đại, cậu là hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền. Hai ngày nay trên mạng nháo nhào, cậu vẫn không chú ý đến à?
Tần Dương có chút hứng thú:
- Rất lợi hại à?
- Há chỉ là lợi hại, nhất định chính là tàn bạo!
Hà Thiên Phong mặt đầy sùng bái nói:
- Trước đây không phải hacker Hoa Hạ và Bắc Hàn đại chiến sao, hai bên cứ khiêu chiến lẫn nhau mấy đợt, có thắng có bại, sau này phía Hàn xuất hiện một hacker rất lợi hại, tấn công một trang web rất nổi tiếng của Hoa Hạ, hơn nữa còn để lại lời nhắn khiêu khích. Điều này đã hoàn toàn chọc giận các hacker Hoa Hạ.
- Một ngày sau, một virus máy tính rất đáng sợ bắt đầu tàn phá Hàn Quốc. Loại virus này có tính phá hoại cực mạnh, truyền bá thông qua internet, máy tính dính virus tự động phá hoại phần cứng, hoàn toàn cách thức hóa số liệu bên trong, tốc độ truyền bá vô cùng đáng sợ, khoảng hai ngày đã có mấy trăm vạn máy vi tính dính virus. Vì bất kì máy tính nào bị nhiễm virus này đều sẽ xong đời nên được gọi là “Kẻ hủy diệt”.
Tần Dương mở to hai mắt:
- Lợi hại như vậy, lẽ nào không thể áp chế? Mấy phần mềm diệt virus thì sao?
- Hehe, đây chính là sự lợi hại của virus “kẻ hủy diệt”.
Trong khẩu khí Hà Thiên Phong có sự ngưỡng mộ không chút che giấu với virus này:
- Mấy công ty phần mềm đó căn bản bó tay với virus này. Bây giờ phái Hàn Quốc đang khủng hoảng, nghe nói thậm chí đã có khuynh hướng lan truyền trong nước, quốc gia đều chọn chính sách liên quan, nghe nói đã tạo ra một số tổn thất.
Tần Dương gật đầu, hai ngày nay hắn an tâm học tập, thật sự không quan tâm cái này, không nhịn được tò mò hỏi:
- Virus này do ai nghiên cứu, bá đạo như vậy?
Hà Thiên Phong lắc đầu:
- Cái này thật sự không biết, có điều mọi người căn cứ theo thời điểm virus này xuất hiện và phán đoán nơi tràn lan, chắc hẳn virus này do người Hoa Hạ chế tạo ra, chính vì trả thù hành động của bên Hàn. Nếu là thật, việc này rất tuyệt.
Tần Dương cười nói:
- Quả thực rất tuyệt, nhưng bây giờ việc này không phải cũng ảnh hưởng đến Hoa Hạ sao. Nếu không khống chế, đến lúc đó tổn thất của Hoa Hạ nói không chừng còn hơn cả Hàn Quốc.
Hà Thiên Phong bĩu môi nói:
- Ừ, việc này thật sự có khả năng. Có điều phía Hàn Quốc nhiều máy tính dính virus như vậy, tổn thương nặng nề như vậy, cái chính là do không kịp đề phòng. Bây giờ có đề phòng rồi, dù là virus lợi hại vô cùng, nhưng tóm lại sẽ không thảm như vậy.
- Huống hồ việc này giống như một cuộc chiến tranh, muốn thắng lợi dĩ nhiên phải trả giá nhất định. Cậu nói đúng không, có thắng lợi nào mà tự nhiên xảy ra đâu?
Ánh mắt Tần Dương liếc qua Lâm Trúc bên cạnh đang viết gì đó, trong lòng suy nghĩ, trận hacker đại chiến này chắc chắn Lâm Trúc cũng tham gia vào, chỉ là không biết hắn có biết nội tình gì không.
Tần Dương lấy di động ra tra cứu tin tức về virus “kẻ hủy diệt” này, tìm kiếm một hồi, trong lòng cũng rất khâm phục. Người chế tạo ra virus này thật sự quá ngầu rồi, có điều tình cảnh của người tạo ra virus này khá nguy hiểm, vì virus hắn tạo ra đem lại tổn thất kinh tế to lớn, đây là một loại tội phạm, dù cho xuất phát điểm vốn dĩ của hắn là tốt.
Giờ cơm trưa, Tần Dương đi đến cạnh Lâm Trúc, cười nói:
- Chuyện virus “kẻ hủy diệt”, cậu biết được bao nhiêu?
Lâm Trúc cười nói:
- Virus rất lợi hại.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Trận đại chiến hacker này, hẳn cậu cũng tham gia phải không?
Lâm Trúc gật đầu:
- Ừ, có tham gia, cùng học hỏi một chút.
Chỗ này chỉ có hai người bọn họ, đương nhiên Lâm Trúc không cần che giấu làm gì, rất dứt khoát thừa nhận.
Tần Dương cười nói:
- Cậu cảm thấy hacker chế tạo virus “kẻ hủy diệt” này là người Hoa Hạ à?
Lâm Trúc không chần chừ trả lời:
- Rất có khả năng là người Hoa Hạ, nhưng cũng không ngoại trừ người nước khác vu oan giá họa. Dù sao những hacker này đều vô pháp vô thiên, chỉ sợ thiên hạ không đại loạn thôi.
Tần Dương gật đầu:
- Chớp mắt một cái sắp kết thúc năm nhất rồi, việc học tập kỹ thuật hacker của cậu thế nào rồi, cậu và sư phụ thần bí của cậu có liên lạc không?
Lâm Trúc cười cười, trong ánh mắt có mấy phần tự tin:
- Ừ, tạm được, tiến bộ không ít so với trước đây, thầy tôi đã chỉ dạy không ít cho tôi.
Tần Dương cười nói:
- Vậy cậu có chắc giải được virus “kẻ hủy diệt này” không? Tôi thấy virus này đã lây nhiễm đến Hoa Hạ rồi, nếu không nghiên cứu cách phòng vệ hay giải quyết, e là sẽ khiến lòng người lo sợ.
Trên mặt Lâm Trúc hiện ra mấy phần biểu cảm bất lực:
- Tôi làm gì có bản lĩnh đó?
Lâm Trúc dừng lại một chút, cười nói:
- Quốc gia không phải đã có thông báo liên quan sao, nhấn mạnh về việc phòng chống virus này, một khi đã nhiễm căn bản không kịp. Tôi nghĩ có lẽ không bao lâu phần mềm diệt virus khống chế virus này sẽ được tung ra, cao nhân trên đời này có rất nhiều.
Tần Dương cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, thấy Lâm Trúc trả lời như vậy, Tần Dương nhún vai một cái, khích lệ nói:
- Có lên, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai sự mạnh mẽ của cậu, ngay cả thầy cậu sẽ tự hào về cậu.
Lâm Trúc đẩy đẩy mắt kiếng:
- Ừ, tôi vẫn luôn không dừng lại!
Tần Dương cười cười, đang định nói chuyện di động bỗng vang lên, hắn cầm di động lên nhìn, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Thu Tư!
Tần Dương nghe máy, mỉm cười nói:
- Dì Thu.
Trong giọng nói ôn hòa của Thu Tư mang theo nụ cười:
- Tần Dương, tối nay có bận gì không?
Tần Dương nháy nháy mắt:
- Không bận gì cả, dì Thu có chuyện gì sao?
Thu Tư khẽ cười nói:
- Nếu không có chuyện gì, vậy đến nhà ăn cơm đi, đã lâu rồi không gặp con, mọi người cùng nhau trò chuyện, Tâm Nghiên cũng sẽ quay về.
Thu Tư mời mình ăn cơm?
Trong lòng Tần Dương hơi có chút kinh ngạc nhưng vẫn sảng khoái đồng ý nói:
- Vâng!
Thu Tư thấy Tần Dương đồng ý, cũng không nói nhiều, ôn hòa nói:
- Vậy được, sáu giờ rưỡi, con đã đến nhà vài lần rồi, dì không phái người đi đón con nữa.
Tần Dương cười nói:
- Không cần đón, con sẽ đến đúng giờ.
- Được, vậy tối gặp!
Tần Dương cúp máy, trong lòng có chút nghi ngờ.
Thu Tư bỗng nhiên hẹn mình đến nhà, có mục đích gì sao?
Không thể nào vô duyên vô cớ hẹn mình chứ?
Liệu Văn Ngạn Hậu cũng sẽ có mặt?
Tần Dương suy nghĩ, bèn đem nghi ngờ trong lòng mình đặt ra sau ót, bất kể bà có mục đích gì, không phải đi sẽ biết sao?
Có lẽ Thu Tư có thể sẽ có một số ý kiến đối với việc mình và Văn Vũ Nghiên đến với nhau, nhưng vì quan hệ với sư phụ, bà sẽ không hại mình.
Còn về Văn Ngạn Hậu?
Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn!