Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 481 - Chương 491: Dù Là Kỹ Năng Gì Cũng Có Giá Trị Của Nó Cả

Chương 491: Dù là kỹ năng gì cũng có giá trị của nó cả
 

Buổi chiều Tần Dương không có tiết học nên Tần Dương lái xe đến công ty.

Ngồi trong phòng làm việc của Hàn Chân uống một hồi nước trà, nói chuyện về tình hình gần đây của công ty với Hàn Chân xong, Tần Dương tạm biệt rồi rời đi, sau đó quay lại bộ phận tiêu thụ.

- Thế nào mà hôm nay lại có thời gian qua đây vậy?

Trang Mộng Điệp vẫn đứng nguyên ở vị trí của cô làm việc, thấy Tần Dương đi vào, cô ký tên của mình lên trên một phần văn kiện, mỉm cười nói.

Tần Dương cười nói:

- Thảo luận với Hàn Chân một số vấn đề về đại lý, nhân tiện tới đây thăm cô luôn.

Trang Mộng Điệp gật đầu:

- Ừ, gần đây đúng là đang vướng về chuyện này, chúng ta phải hoàn toàn mở rộng thị trường.

Tần Dương ngồi xuống phía đối diện của Trang Mộng Điệp, mỉm cười nói:

- Gần đây tiêu thụ không tệ nhỉ?

Trang Mộng Điệp cười nói:

- Đúng vậy, dự đoán trước đó của cậu đang từng bước trở thành hiện thực, hơn nữa, bản thân tôi cũng đang dùng Tam Nguyên Thang, quả thật cảm thấy rất có hiệu quả.

Tần Dương cười cười, chuyển đề tài:

- Thời gian gần đây biểu hiện của Lãnh Tiếu thế nào?

Trang Mộng Điệp đặt cây bút trong tay xuống, cười nói:

- Biểu hiện không tệ chút nào, rất có tiềm lực, đào tạo thêm vài năm nữa, chắc chắn sẽ là một trợ thủ đắc lực.

Tần Dương cười nói:

- Vậy thì tốt, tóm lại so với nghề đầu bếp cầm thớt của hắn trước kia thì vẫn có tiền đồ hơn một chút, chỉ cần có năng lực, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.

Trang Mộng Điệp nghĩ tới một chuyện:

- Đúng rồi, bạn học của cậu, cái cậu tên là Tôn Hiểu Đông ấy rất tích cực đó, giờ còn chưa tới kỳ nghỉ mà đã chạy đến chỗ tôi, lấy rất nhiều tư liệu đi rồi, nhìn dáng vẻ giống như là chuẩn bị làm nghiệp vụ trước thời hạn đó.

Tần Dương có chút hơi bất ngờ:

- Nhanh như vậy sao?

Trang Mộng Điệp cười nói:

- Cái chức lão đại trong ký túc của cậu có vẻ lợi hại đấy nhỉ, khiến cho bạn cùng phòng của cậu cảm thấy rất có áp lực nha, không nỗ lực một chút sao được. Thật ra thì làm tiêu thụ, chỉ cần có thể cần cù chịu khó, cộng thêm sản phẩm có bảo đảm chất lượng của chúng ta, tóm lại là có thể tạo ra thành tích, chỉ là thành tích cao hay thấp mà thôi.

Tần Dương cười cười:

- Nói chung trường học của chúng tôi cũng rất đặc thù, lịch học cũng không nhiều, nếu như hắn có thể làm được, vậy cứ cho là đi làm thực tế trước thời hạn vậy, chung quy lại cũng là một chuyện tốt, ít nhất có thể cho hắn thêm một sự lựa chọn đối với cuộc sống sau này.

Tần Dương đứng lên:

- Cậu làm việc đi, tôi đi tìm Lãnh Tiếu.

Sau khi đi khỏi phòng làm việc của Trang Mộng Điệp, hắn tìm được Lãnh Tiếu đang lau mồ hôi trên trán, nhìn dáng dấp như vừa mới từ bên ngoài về.

Lãnh Tiếu nhìn thấy Tần Dương, trong ánh mắt toát ra mấy phần ngạc nhiên và mừng rỡ, vội vàng đứng lên:

- Giám đốc Tần!

Tần Dương cười nói:

- Mới ở ngoài về à?

Lãnh Tiếu ừ một tiếng:

- Ừ, vừa mới đi đến chợ Chính Dương một chuyến, xử lý một số chuyện.

- Làm việc ở đây, cảm thấy như thế nào?

Trong ánh mắt Lãnh Tiếu có ý cảm kích:

- So với khi tôi làm đầu bếp đứng thớt thật sự tốt hơn nhiều, có thể rèn luyện cơ thể, hơn nữa thu nhập cũng cao hơn rất nhiều rồi.

Tần Dương cười cười:

- Cố gắng làm việc, công ty sau này sẽ càng ngày càng lớn, sẽ phải cần tới rất nhiều người mới, cậu sẽ có nhiều cơ hội hơn.

Trong mắt Lãnh Tiếu thêm mấy phần mong đợi:

- Tôi sẽ cố gắng, giám đốc Tần!

Tần Dương hơi hạ thấp giọng:

- Lãnh Tiếu, hôm nay tôi tìm cậu là muốn nhờ cậu giúp một chuyện.

Lãnh Tiếu hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không chút do dự trả lời:

- Chuyện gì, cậu cứ nói, chỉ cần có thể làm được, tôi tuyệt đối không từ chối.

Tần Dương cười nói:

- Tôi hy vọng cậu có thể dạy tôi kỹ năng ăn trộm.

Lãnh Tiếu hơi sững sốt, hắn hiển nhiên không nghĩ tới một ông tổng của một công ty có tài sản ngàn vạn như vậy mà lại muốn theo hắn học kỹ năng ăn trộm.

- Giám đốc Tần, làm sao mà cậu lại... muốn học cái này?

Tần Dương giải thích:

- Một mặt là tò mò, mặt khác là có thể có ích đối với cuộc sống của tôi, còn như cụ thể khi nào dùng tới thì tôi không tiện tiết lộ, nhưng chắc chắn là không dùng làm chuyện xấu. Cậu xem có thể chỉ điểm cho tôi được hay không, dĩ nhiên, tôi sẽ không để cậu dạy không công, tôi sẽ trả tiền thù lao, nếu như cậu không muốn dạy hoặc là có gì bất tiện, cứ nói thẳng là được.

Lãnh Tiếu vội vàng xua tay:

- Không có gì bất tiện cả, chỉ là ban nãy tôi hơi giật mình mà thôi, nếu như Giám đốc Tần thật sự muốn học, đương nhiên là không có vấn đề gì, chỉ là chuyện này cần luyện tập rất nhiều...

Tần Dương cười nói:

- Chuyện đó đương nhiên không có vấn đề gì, tôi đã muốn học, đương nhiên sẽ nỗ lực học tập, chứ không học chơi chơi đâu.

Lãnh Tiếu thấy Tần Dương dường như là thật lòng muốn học, cũng không giống nói giỡn thì lập tức sảng khoái gật đầu:

- Được, vậy thì Giám đốc Tần, lúc nào cậu muốn học, lúc đó tôi dạy cậu.

Tần Dương nghĩ một lát rồi nói:

- Bắt đầu từ ngày mai đi, ban ngày cậu phải đi làm, nếu như cậu không ngại, vậy mỗi ngày học vào buổi tối đi.

Lãnh Tiếu lấy làm kinh hãi, một ngày hai tiết, một tiết một ngàn, vậy chẳng phải là mỗi ngày có thể kiếm hai ngàn sao?

- Như vậy nhiều quá rồi, Giám đốc Tần, cậu muốn học tôi dạy cậu là được, không cần đưa tiền đâu...

Tần Dương cười nói:

- Cái này là lẽ đương nhiên mà, bất kỳ kỹ năng nào cũng đều có giá trị của nó. Cậu dạy tôi kỹ năng, tôi trả tiền thù lao, đó cũng là cái mà cậu xứng đáng nhận được.

Trên mặt Lãnh Tiếu lộ vẻ hơi khó xử:

- Kỹ năng ăn trộm mà tôi biết, thật ra không tính được là kỹ năng gì tốt đẹp cả...

Tần Dương cười nói:

- Kỹ năng không có xấu hay tốt, mấu chốt là ở chỗ người dùng thế nào, dùng để làm gì, nếu như dùng để cứu người, vậy là chuyện tốt, nhưng nếu dùng để hại người, vậy thì là chuyện xấu.

Mặt Lãnh Tiếu hiện ra thần sắc cảm kích, gật đầu một cái.

- Được, cám ơn Giám đốc Tần, vậy tôi không khách sáo nữa.

Tần Dương cười cười nói:

- Dạy ở ngay tại nhà tôi đi, tôi cho cậu địa chỉ.

- Được!

Tần Dương ghi lại địa chỉ nhà mình cho Lãnh Tiếu xong, sau đó rời khỏi công ty.

Việc học kỹ năng ăn trộm của Lãnh Tiếu, là quyết định hắn mới đưa ra gần đây, bởi vì Long Vương lệnh cho hắn đi Anh lấy trộm thứ gì đó, Tần Dương nghĩ tới kỹ năng ăn trộm thần kỳ của Lãnh Tiếu này có lẽ có thể sẽ được dùng đến.

Kỹ năng nhiều không thể làm mệt người, tóm lại vào lúc thích hợp, sẽ có tác dụng.

..

Sáu giờ hai mươi lăm phút tối, Tần Dương nhấn chuông cửa nhà Văn gia.

Cửa mở ra, Văn Vũ Nghiên đứng ở cửa, mỉm cười nói:

- Đến rồi à?

Tần Dương cười nói:

- Ừ, hôm nay là ngày tốt lành gì mà tôi không biết sao?

Văn Vũ Nghiên lắc đầu, thần sắc có chút phức tạp:

- Cậu cả của tôi tới rồi.

Ánh mắt Tần Dương hơi nheo lại:

- Như vậy... Là cậu cả của cậu muốn gặp tôi sao?

Văn Vũ Nghiên đứng sang một bên cửa:

- Cũng gần như vậy, vào đi.

Tần Dương đi vào nhà, theo Văn Vũ Nghiên đi vào trong phòng.

Văn Vũ Nghiên đi được mấy bước, bước chân hơi dừng lại, rất nhanh cô nhẹ giọng nói:

- Cậu cả với người cậu út chưa một lần gặp mặt đó của tôi, tình cảm hai anh em họ rất tốt, nếu như ông ấy có nói lời nào khó nghe, cậu đừng để bụng nhé.

Tần Dương lập tức hiểu ra, trông dáng vẻ hôm nay quả nhiên là bữa tiệc không tốt đẹp gì rồi.

Văn Vũ Nghiên nói riêng tới chuyện mối quan hệ giữa cậu cả với cậu út, người bị sư phụ Mạc Vũ lỡ tay giết chết có tình cảm rất tốt, vậy chỉ nghĩ thôi cũng biết, hôm nay cậu cả của Văn Vũ Nghiên chắc chắn không có thái độ gì tốt đẹp dành cho hắn rồi.

Tần Dương cũng không quan tâm tới cậu cả của Văn Vũ Nghiên nói gì, cũng không quan tâm thái độ của hắn thế nào, hắn chỉ là đang nghĩ, Thu Tư kêu hắn tới, ý của bà là gì?
Bình Luận (0)
Comment