Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 482 - Chương 492: Đối Đầu Không Khoan Nhượng

Chương 492: Đối đầu không khoan nhượng
 

Tần Dương đi theo Văn Vũ Nghiên vào phòng khách, thấy Văn Ngạn Hậu và Thu Tư đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, còn có một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, mặt chữ quốc, có chút khí thế như vẻ không giận mà uy nghiêm.

Theo Tần Dương đi vào phòng khách, người đàn ông đó nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Tần Dương, ánh mắt đó thể hiện rõ sự lạnh lùng và thái độ thù địch.

Ánh mắt Văn Ngạn Hậu hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào Tần Dương, không có động thái gì, ngược lại là Thu Tư đã đứng lên, mặt mang theo nụ cười ấm áp.

- Tiểu Tần, qua đây ngồi.

Tần Dương khách khí chào hỏi:

- Chú Văn, dì Thu...

Văn Ngạn Hậu ừ một tiếng, mặt cười xã giao:

- Lần trước gặp cậu là ở tiệc sinh nhật của Tiểu Nghiên, mới có mấy tháng, cậu đã sáng lập ra công ty của mình đã làm ông chủ rồi, thay đổi nhanh qua đấy.

Tần Dương mỉm cười trả lời:

- Chú Văn quá khen rồi, một nhà xưởng nhỏ thôi, cũng không phải là ông chủ gì.

Văn Ngạn Hậu cười ha ha một tiếng:

- Tôi đã tìm hiểu qua rồi, công ty cậu sản xuất Tam Nguyên Thang, từ lúc đưa ra thị trường đến nay sản lượng lần lượt leo thang, hơn nữa tiếng tăm trên thị trường rất tốt, tôi thấy không cần đến mấy tháng nữa, là hoàn toàn có thể đứng vững trong hàng ngũ thực phẩm bảo vệ sức khỏe ở Trung Hải này rồi, tiếp nữa là phóng ra cả nước thôi.

Tần Dương thái độ rất đúng mực trả lời:

- Đây đều là thành quả của người đi trước để lại, cháu là người đi sau, cháu chẳng qua chỉ là đứng trên vai những người khổng lồ thôi, hưởng những cái tốt của người đi trước để lại mà thôi.

Văn Ngạn Hậu cười ha ha một tiếng:

- Tiểu tử cậu cũng khiêm tốn lắm, tính cách không khác biệt gì với sư phụ cậu cả, đơn giản lại khiêm tốn... Đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là anh trai của dì Thu cậu, Thu Hoằng Đạo.

Tần Dương mỉm cười chào hỏi:

- Chú Thu, chào chú!

Dù trong lòng Thu Hoằng Đạo nghĩ thế nào, ít nhất thì vẫn là cậu cả của Văn Vũ Nghiên, Tần Dương cũng xem như là phận con cháu, bề ngoài nói chung cũng phải khách khí một chút.

Thu Hoằng Đạo nhìn thẳng vào Tần Dương, một cái nhìn rất không thân thiện:

- Sư phụ cậu đâu ?

Tần Dương bình tĩnh trả lời:

- Sư phụ cháu ở kinh thành.

Thu Hoằng Đạo lạnh lùng nói:

- Năm đó sư phụ cậu giết em trai ruột của tôi, cũng là em trai của Thu Tư, chuyện này cậu biết chứ?

Tần Dương thái độ đúng mực trả lời:

- Biết, có điều đó chỉ là trong hỗn chiến bị lỡ tay, nếu như lúc ấy sư phụ cháu nhìn rõ là Thu Hoằng Minh, cho dù Thu Hoằng Minh vẫn luôn âm thầm giở thủ đoạn đối phó với sư phụ cháu, đang trong lúc chiến đấu lại thừa dịp hỗn loạn mà đánh lén, muốn đưa sư phụ cháu vào chỗ chết, thì nể mặt dì Thu, sư phụ cháu cũng sẽ bỏ qua cho ông ta.

Thu Hoằng Đạo hừ nói:

- Tuổi còn trẻ, mà mồm mép đã khéo léo như vậy, dù nói thế nào, chuyện hắn đánh chết em trai của tôi, đó là sự thật không thể thay đổi, cậu là đệ tử của hắn, cậu nói chuyện này phải làm thế nào?

Đầu của Tần Dương khẽ nâng lên mấy phân, khóe miệng cũng nhích lên hai phần, điều này làm cho nét mặt của hắn nhìn qua như thêm phần đang châm biếm.

- Công đạo ở tại lòng người, chuyện năm đó, nguyên nhân là do thị phi bắt nguồn trong lòng mọi người ai cũng biết rõ, chú Thu cần gì phải làm ra vẻ như vậy. Nếu như xét cho cùng trong lòng chú Thu vẫn cảm thấy bất bình, thì sư phụ cháu vẫn luôn ở đó, các người hoàn toàn có thể tìm sư phụ cháu. Ông ấy chỉ là ẩn cư, nhưng cũng đâu có trốn, cháu không tin Thu gia không tìm được. Dĩ nhiên, nếu như thấy cháu trẻ người non dạ, có thể dễ bắt nạt hơn chút, vậy thì cứ nhắm vào cháu đây cũng không việc gì, có gì cháu cũng xin tiếp hết.

Sắc mặt Thu Hoằng Đạo đột nhiên tối sầm, hắn không nghĩ tới Tần Dương lại không mảy may nể mặt hắn, một câu mềm mỏng cũng không có, bốp chát thẳng thừng lại hắn như thế.

Còn làm thế nào?

Làm thế nào trong lòng ông chẳng lẽ không có một chút toan tính sao?

Lúc ban đầu đó Thu Hoằng Minh đã làm những chuyện gì, các người chẳng lẽ không nắm được chút nào sao?

Nói dễ nghe một chút thì, gọi là lỡ tay đánh chết, là ngộ thương, nói thẳng một chút thì, loại người như hắn nên thẳng tay đánh chết!

Mình làm mình chịu, kêu mà ai thương.

Đáng!

Đã nhiều năm như vậy rồi, nếu ông thật sự muốn báo thù cho em trai ông, vậy thì tìm tới nhà đi, tìm thẳng sư phụ tôi báo thù đi, bây giờ hỏi một lớp người sau như tôi đây phải làm thế nào, mặt mũi của ông lớn lắm sao, ông không biết xấu hổ sao?

- Tiểu tử, nói chuyện kiểu gì vậy hả, sư phụ cậu dạy cậu nói chuyện với bề trên như vậy sao?

Tần Dương nghênh tiếp ánh mắt của Thu Hoằng Đạo, không hề tránh né, đối đầu không hề khoan nhượng nói:

- Lễ phép đó chỉ dành cho người nên lễ phép và người xứng đáng, nếu như những việc làm của một người mà không hề đáng để người khác tôn kính, vậy đương nhiên cũng không nên hy vọng viển vông sẽ có được sự tôn kính và lễ phép của người khác/

Thu Hoằng Đạo tức giận, sắc mặt cũng trở nên khó coi, hắn hung hãn nhìn chằm chằm vào Tần Dương, ánh mắt đầy ác ý, Tần Dương cũng không sợ, cũng không thụt lùi, cứ như vậy nhìn thẳng vào Thu Hoằng Đạo, ánh mắt bình tĩnh, cả người giống như cây tùng xanh đứng thẳng, tuyết rơi ngập cành nhưng dáng đứng vẫn sừng sững bất động.

Ánh mắt Văn Ngạn Hậu nhìn chằm chằm Tần Dương, ánh mắt đó trở nên có chút thú vị.

Tiểu tử này thật cứng cỏi.

Giống như một con nhím vậy, lúc bình thường gai trên người đều thu lại mượt mà, một khi nói động đến sư phụ hắn dù chỉ một chút, toàn bộ gai nhọn trên mình lập tức dựng xù cả lên.

Bản thân người anh vợ này của mình, vốn có chức vị cao, thường ngày đều được người ta kính nể, bây giờ bị Tần Dương thẳng mặt chống đối như vậy, mặt mũi không biết để vào đâu?

Văn Vũ Nghiên ngồi ở bên cạnh Tần Dương, vốn là có chút lo lắng, nhưng lại không nghĩ rằng mới gặp mặt không tới hai phút, hai người đã như mũi kim châm đúng mạch nổi khùng lên như vậy rồi.

Văn Vũ Nghiên cũng không biết làm sao, cô biết địa vị Mạc Vũ ở trong lòng Tần Dương, tuyệt đối sẽ không để mặc cho người khác làm nhục, cho dù là lỡ miệng cũng không được, cậu cả Thu Hoằng Đạo của cô vừa vào đã châm vào đúng Mạc Vũ như vậy, Tần Dương không nổi đóa mới là lạ.

Văn Vũ Nghiên do dự một chút, nhìn liếc qua cha mẹ mình, tiếp đó cũng không nói gì.

Cô muốn xua tan cái bầu không khí khó xử này đi, nhưng cô cũng rất rõ tính cách Tần Dương, rất nhiều chuyện hắn không quan tâm, rất vô tư, không khác gì bùn loãng, nhưng có những chuyện hắn rất kiên định, một là một, hai là hai, không có thể cho qua được.

Trước đó bản thân cô và hắn tranh cãi quan hệ giữa cha mẹ và sư phụ hắn, lúc ấy hắn đối với bản thân cô cũng không chút khoan nhượng nào đấy thôi?

Đối với bản thân cô còn như vậy, huống hồ là cậu cả chứ.

Văn Ngạn Hậu không lên tiếng, nhưng Thu Tư lại lên tiếng.

- Anh hai, anh người lớn như vậy rồi, chấp nhặt với một đứa trẻ làm gì chứ? Lúc chuyện năm đó xảy ra, Tần Dương cũng còn chưa ra đời, có liên quan gì đến nó chứ? Cho dù Mạc Vũ là sư phụ của nó, nhưng chuyện qua cũng đã qua rồi, anh tức giận gì với nó chứ?

Thu Hoằng Đạo thở phì phò chuyển ánh mắt đi:

- Tiểu tử này, tính tình giống lột với sư phụ nó, nếu Tiểu Nghiên đi theo nó, còn không biết chịu bao nhiêu cực khổ, phải gặp bao nhiêu nguy hiểm. Dì ba, cho dù ban đầu chú tư quả thật là có lỗi trước, nhưng suy cho cùng nó vẫn là bị chính tay Mạc Vũ đánh chết, nếu như Tiểu Nghiên lấy học trò của Mạc Vũ, sợ rằng nó sẽ tức đến mức có thể nhảy từ trong quan tài ra đó!

Thu Tư nhíu mày:

- Anh hai, Tiểu Nghiên là con gái em, nó không liên quan gì tới quan hệ ân oán đời trước của chúng ta cả. Phải làm thế nào, chọn thế nào, bản thân nó sẽ có chủ kiến, em sẽ không can thiệp vào, cũng mong các người đừng ai đem những chuyện xưa năm cũ ép vào người nó.

Thu Hoằng Đạo nghe giọng Thu Tư nói có chút lạnh lùng, thở dài, quay đầu hung hãn trừng vào Văn Ngạn Hậu một cái, dáng vẻ như muốn nói thấy bộ dạng vợ của cậu như vậy, cậu cũng không tới khuyên răn sao?

Văn Ngạn Hậu cười cười, làm ra vẻ tựa như không thấy gì cả vậy...
Bình Luận (0)
Comment