Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 483 - Chương 493: Dũng Khí Đối Mặt Với Khó Khăn

Chương 493: Dũng khí đối mặt với khó khăn
 

Đương nhiên cũng không phải Văn Ngạn Hậu vì một số hành động gần đây của Tần Dương mà thay đổi cách nhìn, chẳng qua ở trong tình cảnh như hiện tại, hắn không cần phải nhảy ra làm người xấu.

Thu Hoằng Đạo anh không thích Tần Dương, thì anh tự đi mà mắng nó, đừng lôi tôi vào.

Anh có thể cậy già lên mặt mắng nó, mắng xong phủi mông rời đi là xong, tôi vẫn còn vợ con đây này, làm sao mà mắng được.

Huống chi, quản vợ?

Quản kiểu gì?

Tôi đánh không lại cô ấy đâu!

Thu Hoằng Đạo bị Thu Tư nói hai câu, thở phì phì nhìn sang Văn Vũ Nghiên, khẽ nói:

- Em ba, em che chở nó như vậy, chẳng lẽ Tiểu Nghiên là người yêu của nó sao?

Văn Vũ Nghiên bình tĩnh trả lời:

- Cậu cả, bọn con chỉ là bạn, là đối tác làm ăn thôi.

Thu Hoằng Đạo ừ một tiếng, khẽ nói:

- Tiểu Nghiên, cậu sẽ không hại con, trước không nói ân oán của chú út con, việc này đúng là không thể trách Tần Dương, nhưng bởi vì chuyện của sư phụ nó - Mạc Vũ, nên xung quanh nó lúc nào cũng rình rập rất nhiều phiền phức và hiểm nguy. Lúc trước Lý gia, Vương gia và Hạ gia đã ra tay, bây giờ e rằng Lục gia cũng sẽ tham gia vào, lỡ như con mà dính vào với nó, thì nhất định sẽ bị liên lụy, khó mà nói trước được tương lai có xảy ra chuyện thương tâm gì không.

Tần Dương không lên tiếng phản bác, mấy lời này của Thu Hoằng Đạo thật ra cũng đúng, cũng là sự thật.

Xung quanh mình đúng là không bao giờ thiếu phiền phức và nguy hiểm, dù Tư Đồ Hương vẫn chưa có hành động gì, nhưng ngược lại càng khiến cho Tần Dương cảm thấy cảnh giác hơn, bởi vì lúc cô ta ra tay thì nhất định đó sẽ là một đòn cực kỳ mạnh mẽ.

Đối thủ của mình rất lợi hại, hơn nữa có thể sẽ càng ngày càng lợi hại hơn, hơn nữa bản thân mình còn có một thân phận khác là đặc công của Long Tổ, tính nguy hiểm khi chấp hành nhiệm vụ là cực kỳ cao, bất kỳ lúc nào cũng có thể hy sinh, làm gì có cô gái nào chấp nhận làm người yêu của mình chứ, quả đúng là phải chấp nhận rất nhiều nguy hiểm và đau khổ.

Sau khi Thu Hoằng Đạo nói xong, thở phì phì quay đầu nhìn Tần Dương:

- Những điều này tôi nói không sai chứ?

Tần Dương bình tĩnh gật đầu:

- Đúng, đây hoàn toàn là sự thật.

Thu Hoằng Đạo lại nhìn về phía Văn Vũ Nghiên:

- Con thấy chưa, chính bản thân nó cũng thừa nhận rồi. Tiểu Nghiên, những lời này không phải là ta nhằm vào ai cả, mà đều là sự thật.

Văn Vũ Nghiên nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tần Dương, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác đau đớn.

Tần Dương chẳng qua cũng chỉ vừa mới 20 tuổi, phần lớn thời những người ở cái tuổi này đều đang ở trong đại học không buồn không lo mà hưởng thụ khoảng thời gian vui vẻ, nhưng Tần Dương lại phải gánh chịu những trách nhiệm vốn không thuộc về hắn, thậm chí vì nó mà hắn còn phải trả giá bằng cả tính mạng.

Một thân một mình tới phương xa, đón chờ hắn không phải là lòng mến khách, mà là một đám kẻ thù như sói như hổ.

Thông qua lời kể của mẹ và Tần Dương, Văn Vũ Nghiên đại khái cũng biết được chuyện của Mạc Vũ năm đó. Ông ấy chọc vào người nào, sự việc ra sao, cuối cùng lại bị buộc phải ở ẩn, bây giờ Tần Dương lại đến Trung Hải, hắn không chỉ tiếp nhận truyền thừa của Mạc Vũ, mà còn tiếp nhận cả ân oán tình thù của Mạc Vũ…

- Cậu cả, tương lai của con, con sẽ lựa chọn thật cẩn thận.

Văn Vũ Nghiên mỉm cười với người đưa ra lời khuyên - Thu Hoằng Đạo, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự kiên quyết.

Thu Hoằng Đạo nghe ra được Văn Vũ Nghiên cũng không đồng ý với yêu cầu của mình, thở hổn hển nói:

- Tiểu Nghiên, con có biết chuyện của mẹ con và Mạc Vũ năm đó không?

Văn Vũ Nghiên nhìn thoáng qua Văn Ngạn Hậu bên cạnh, khẽ gật đầu.

Thu Hoằng Đạo cũng nhìn lướt qua Văn Ngạn Hậu, hít một hơi thật sâu:

- Con phải lấy đó làm gương, con cũng không phải là người tu hành, chỉ là người bình thường, tốt nhất vẫn nên kết hôn với một người bình thường. Dính líu tới người tu hành, cuối cùng sẽ không có kết quả tốt đâu.

Văn Vũ Nghiên ừ một tiếng, nói lại:

- Con biết rồi, con sẽ cân nhắc thật kỹ.

Thu Tư cầm chặt tay Tần Dương, ôn hòa nói:

- Tiểu Tần, lúc trước sư phụ con xung đột với nhà họ Thu, thù hận kéo dài thật lâu, nếu con hi vọng tương lai giữa con và Tiểu Nghiên có tiến triển, đây cũng là chuyện mà con nhất định phải đối mặt, nên hôm nay dì mới gọi con sang đây, con không nên hiểu lầm.

Tần Dương trực tiếp phản bác khi Thu Hoằng Đạo chỉ trích, nhưng lại rất cung kính với Thu Tư:

- Dì Thu, con không nghĩ nhiều, nên đến cuối cùng cũng sẽ đến, chỉ cần không thẹn với lương tâm, vậy thì không phải e ngại.

Thu Tư cười ôn nhu:

- Tính cách của con đúng là y hệt như sư phụ con vậy, thà chết không khuất phục, chẳng qua dù tính cách của sư phụ con có tốt, nhưng đôi khi lại dễ khiến cho tư tưởng đi vào ngõ cụt không ra được. Con cũng không nên dẫm lên vết xe đổ đấy, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng phải dũng cảm đối mặt, dũng cảm đi giải quyết, chỉ cần có đầy đủ dũng khí, cho dù kết quả cuối cùng ra sao, cuối cùng cũng sẽ không để lại tiếc nuối.

Tần Dương biết rõ mấy lời này của Thu Tư là ám chỉ cái gì. Lúc trước sư phụ lỡ tay giết chết Thu Hoằng Minh, cảm thấy hổ thẹn, không muốn để cho Thu Tư bị kẹp ở giữa phải cảm thấy khó xử, tự mình trôi dạt nơi chân trời, lánh đời mấy năm, làm cho Thu Tư không tìm thấy ông ấy, cẩn thận nghĩ lại, đây không phải là tự đâm đầu vào ngõ cụt sao?

Có lẽ suy nghĩ của ông ấy là tốt, nhưng đối với Thu Tư mà nói, chưa chắc dì ấy không hi vọng ông ấy đứng ra giải quyết vấn đề này, chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn trắc trở, nhưng Thu Tư nhất định sẽ nguyện ý cùng với ông ấy đối mặt với tất cả.

Một lựa chọn, chính là một đời.

- Vâng, dì Thu, con nhất định sẽ không trốn tránh.

Tần Dương mỉm cười nhìn thoáng qua Văn Vũ Nghiên ngồi bên cạnh, lại nhìn sang Thu Tư, bình tĩnh trả lời, giọng nói bình tĩnh của hắn mang tới cho người ta cảm giác cực kỳ kiên định.

Văn Ngạn Hậu đứng lên, cười nói:

- Đồ ăn đều đã mang lên hết rồi, ăn cơm ăn cơm, vừa ăn vừa nói đi.

Mọi người ngồi xuống bàn ăn, Văn Ngạn Hậu cầm lấy 1 bình rượu đế, cười nói:

- Tần Dương, uống chút rượu trắng, không có vấn đề chứ?

Tần Dương cười nói:

- Được, chẳng qua cháu chỉ uống một chén thôi, không dám uống nhiều.

Văn Ngạn Hậu vừa cười vừa rót rượu, nói:

- Cậu mới 20 tuổi, nên có khí thế nghé con không sợ hổ của thanh niên chứ, làm sao lại giống hệt như ông lão 60-70 tuổi vậy, uống rượu để dưỡng sinh sao?

Tần Dương thoải mái trả lời:

- Chú Văn, người đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, dù sao cũng nên để bản thân giữ vững tỉnh táo, để ứng phó với tình huống bất ngờ, nên không thể uống say.

Văn Ngạn Hậu nhíu mày:

- Hiểm cảnh? Tôi thừa nhận vì chuyện của sư phụ cậu, nên tôi không thích cậu tí nào, nhưng chung quy tôi cũng sẽ không làm gì cậu cả, tôi cũng không muốn làm mất lòng vợ với con gái…

Tần Dương cười lắc đầu:

- Chú Văn, chú hiểu lầm, nguy hiểm mà con nói cũng không phải là nhà họ Văn, hay là nhà họ Thu, mà là Lục Thiên Sinh của nhà họ Lục cùng với đệ tử của y. Con đã giao chiến với đệ tử của hắn rồi, là một kẻ có thực lực hai mươi huyệt, ai biết người ta sẽ sử dụng thủ đoạn gì đây, không thể không cẩn thận một chút.

Thu Tư nhíu mày:

- Tư Đồ Hương?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng vậy, chính là cô ta. Lần đầu gặp nhau trong văn phòng cô ta cũng đã đánh một trận, rất hung hãn, ra tay cũng độc ác, không dễ đối phó, nên bất kỳ lúc nào con cũng nhất định phải cẩn thận.

Văn Vũ Nghiên kinh ngạc hỏi:

- Tư Đồ Hương? Là một cô gái?

Tần Dương cười khổ:

- Đúng, tập đoàn Hoàn Vũ, chắc cậu cũng biết chứ?

Văn Vũ Nghiên kinh doanh ba năm nay, hơn nữa sinh ra ở Trung Hải, đương nhiên là đã nghe qua tập đoàn Hoàn Vũ:

- Đương nhiên, cô ta có quan hệ gì với tập đoàn Hoàn Vũ?

Tần Dương giải thích đơn giản:

- Cha mẹ cô ta bị chết trong một trận tai nạn, cô ta thừa kế tập đoàn Hoàn Vũ từ cha mình, tính ra, bây giờ cô ấy chính là chủ tịch của tập đoàn Hoàn Vũ…
Bình Luận (0)
Comment