Chương 494: Tôi không bằng cậu
Văn Vũ Nghiên nghiên trợn to hai mắt, là người trong giới kinh doanh dĩ nhiên biết sự bá đạo vô cùng của tập đoàn Hoàn Vũ.
Chủ tịch Tư Đồ Hương không ngờ là đối thủ của Tần Dương!
- Các người như vậy, nếu thua rồi sẽ có kết quả thế nào?
Ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên mặt Tần Dương, có người hiếu kì, có người trầm mặc.
Tần Dương cười cười:
- Thật ra tôi cũng không rõ, tôi từng đề nghị một cuộc giao dịch để ngăn cản trận tranh đấu này, nhưng cô ấy đã từ chối, nên chúng tôi nhất định phải chiến đấu. Còn về kết quả sau cùng, tôi cũng không biết, có lẽ chỉ là chiến bại nhận thua hay trở thành phế nhân, hoặc là chết. Không đến cuối cùng không ai biết cả.
Chân mày Văn Vũ Nghiên nhỏ nhẹ nhíu lại, cô biết đấu tranh giữa người tu hành cực kì kịch liệt, nhưng lại không ngờ kịch liệt đến vậy.
Thắng thua, chính là sinh tử.
Nhất là giống như hai người Tần Dương và Tư Đồ Hương, thật ra căn bản chính là không quen biết nhau, nhưng vì sư phụ của mỗi người mà nhất định phải tiến hành một trận chém giết sống chết.
- Chẳng lẽ không thể dùng cách khác để quyết định thắng bại sao?
Tần Dương cười haha nói:
- Có thắng bại nào có thể chắc chắn hơn sinh tử đâu. Đương nhiên cũng chưa chắc phải như vậy. Nếu một bên có thể hoàn toàn nhận thua, có lẽ cũng thể kết thúc hòa bình. Nhưng đối với chúng tôi mà nói, chúng tôi đều không có đường lui, ai cũng sẽ không làm vậy, tình nguyện đánh cược mạng sống của chính mình.
Thu Hoằng Đạo thấy Tần Dương bình tĩnh bàn luận trận so tài liên quan đến sống chết này, thần sắc bình tĩnh, dù là hắn nhìn xung quanh không vừa mắt Tần Dương, nhưng cũng không thể không khen thưởng khí độ của Tần Dương, dù sao Tần Dương mới hai mươi tuổi.
Người bình thường hai mươi tuổi, đừng nói sinh tử thế này, sợ rằng rất nhiều người ngay cả đánh nhau cũng chưa từng đánh, vậy mà Tần Dương đã đánh nhau sống chết với người ta rồi.
- Tiểu Nghiên, con xem, đây không phải là cậu nói xấu Tần Dương, mà là con đường hắn phải đi so với người thường thật sự rất gian nan. Con thật sự phải thận trọng cân nhắc.
Thu Hoằng Đạo lại tận tình nói lần nữa. Bình thường hắn cũng là quyền cao chức trọng, nhưng dù là quyền lợi của hắn hay sự oai phong của hắn cũng đều không thể bày ra trước mặt Văn Vũ Nghiên. Vì Văn Vũ Nghiên vô cùng độc lập, hơn nữa Thu Tư cũng sẽ không để hắn quấy nhiễu con gái mình.
Lần này Văn Vũ Nghiên không lên tiếng, chỉ khẽ dạ một tiếng, bày tỏ mình biết rồi.
Thu Hoằng Đạo thấy tình cảnh này, dù trong lòng khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể chịu thôi.
Hắn vô cùng không vừa mắt Tần Dương, nhưng cũng không đến nỗi ra tay đối phó Tần Dương, một mặt giống như Thu Tư nói, Tần Dương và cái chết của Thu Hoằng Minh quả thực không có bất kỳ liên quan gì, cho dù thật sự muốn báo thù thì cũng phải đi tìm Mạc Vũ.
Huống hồ bây giờ Tần Dương cũng đã nói rồi, Lục Thiên Sinh đang để đệ tử hắn là Tư Đồ Hương đối phó Tần Dương, bản thân hà tất làm kẻ xấu gì đó vào lúc này. Đến lúc đó dù là Thu Tư hay Văn Vũ Nghiên, sợ rằng không ai muốn gặp hắn.
Chuyện đã nói đến nước này, cũng không cần thiết phải nói thêm nhiều, mọi người đều chuyển đề tài.
Văn Ngạn Hậu hỏi vài chuyện về công ty Tần Dương, Văn Vũ Nghiên giúp đối phó mấy câu, dù sao công ty Văn Vũ Nghiên và công ty Tần Dương có quan hệ hợp tác mật thiết. Cô nắm rõ tình hình phát triển của công ty Tần Dương như lòng bàn tay.
Tần Dương uống một ly rượu xong thì không uống nữa. Sau khi ăn cơm xong, Tần Dương cáo từ rời đi, Văn Vũ Nghiên tiễn Tần Dương xuống lầu.
- Lời cậu tôi nói cậu đừng để bụng…
Tần Dương cười cười:
- Không sao, tôi không để ý đâu.
Trong lúc nhất thời Văn Vũ Nghiên cũng không biết nói gì, tối nay trên bàn cơm cô nghe thấy không ít chuyện liên quan đến sư phụ Tần Dương và Lục Thiên Sinh cùng nhiều chuyện ân oán khác, cũng càng nhận biết trực quan những điều Tần Dương gánh vác hơn.
Tần Dương đi mấy bước, nhìn dáng vẻ của Văn Vũ Nghiên muốn nói lại thôi, cười an ủi nói:
- Sao vậy, có chuyện gì muốn nói lại thôi?
Trên mặt Văn Vũ Nghiên lộ ra biểu cảm phức tạp, cười khổ nói:
- Chỉ là cảm thấy việc của cậu thật phức tạp, cậu đã gánh vác nhiều trọng trách…
Tần Dương cười nói:
- Cũng hết cách, nếu tôi đã trở thành đệ tử của sư phụ, thừa kế bản lĩnh và y bát của ông, dĩ nhiên cũng phải thừa kế ân oán của ông. Huống chi không trải qua mưa gió sao có thể ngạo nghễ với thiên hạ?
Văn Vũ Nghiên ừ một tiếng:
- Cậu lợi hại hơn tôi.
Tần Dương sững sốt, tiêu sái cười nói:
- Cậu nói vậy tôi lại có chút ngại rồi. Thực ra không thể so sánh như vậy, những gì cậu biết tôi đều không biết.
Văn Vũ Nghiên lắc đầu nói:
- Tôi không nói năng lực làm việc.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Vậy là cái gì?
Văn Vũ Nghiên cười nói:
- Là thái độ cậu đối mặt với những khó khăn. Đơn giản mà nói chính là tâm trạng của cậu. Nếu đổi lại là tôi đối mặt với áp lực nặng như vậy, nói không chừng tôi sớm phát điên rồi.
Tần Dương lắc đầu nói:
- Con người đều bị ép buộc mà ra, cậu cảm thấy mình làm không được, nhưng khi cậu thực sự gặp phải những chuyện này, cậu sẽ hiện ra cực hạn của bản thân cách xa tưởng tượng. Uhm, không phải có câu quảng cáo sao thế này sao, “năng lượng của bạn vượt khỏi tưởng tượng của bạn”.
Văn Vũ Nghiên khẽ nghiêng đầu, tựa hồ đang suy ngẫm lời Tần Dương nói.
- Ừ, cậu nói cũng có lý.
Tần Dương cười haha nói:
- Cậu làm việc luôn mạnh mẽ kiên cường, cũng rất quyết đoán, cậu không phải người nhu nhược. Phải rồi, hôm nay cậu của cậu một mực khuyên can cậu và tôi qua lại, cậu thấy thế nào?
Văn Vũ Nghiên trầm mặc mấy giây, mắt nhìn Tần Dương, nhẹ giọng nói:
- Quả thật người cậu lắm phiền toái quá.
Tần Dương thần thái bình tĩnh:
- Phải, cậu của cậu quả thật đã nói thật.
Văn Vũ Nghiên nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tần Dương, bỗng thản nhiên cười, tựa như hoa lan trong đêm:
- Có điều tôi không quan tâm những thứ đó, tôi chỉ quan tâm có đúng người hay không. Huống hồ chúng ta vẫn còn thời gian, không phải sao?
Tần Dương dĩ nhiên biết thời gian cô nói là ước hẹn trước đó của hai người, lúc này cách thời gian ước định còn một năm. Thời gian một mình trận chiến của mình và Tư Đồ Hương đã kết thúc rồi. Chỉ là kết thúc trận chiến với Tư Đồ Hương không đồng nghĩa với việc chiến đấu hoàn toàn đến hồi kết, vẫn còn nhiều kẻ thù mạnh hơn…
Tần Dương cũng không thể nói việc này, nói ra không phải tự tìm phiền phức cho mình sao?
- Phải, tôi tin tôi sẽ trở nên ngày càng mạnh mẽ.
Văn Vũ Nghiên cười khanh khách nhìn Tần Dương:
- Phải, tôi cũng tin cậu nhất định có thể làm được. Nếu có gì tôi có thể giúp đỡ, xin nhất định nói với tôi. Tuy hiện giờ chúng ta vẫn chưa phải người yêu, nhưng chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè hẳn nên giúp đỡ lẫn nhau, đúng không?
Tần Dương nhìn chằm chắm đôi mắt sáng lên của Văn Vũ Nghiên, mỉm cười nói:
- Được!
Tần Dương lên xe, vẫy vẫy tay với Văn Vũ Nghiên, sau đó lái xe rời khỏi biệt thự Văn gia.
Ra khỏi tiểu khu là một ngã tư đèn xanh đèn đỏ, khi Tần Dương đi qua vừa hay là đèn đỏ, Tần Dương dừng xe lại.
Suy nghĩ đến việc mới xảy ra ở Văn gia, khóe miệng Tần Dương không nhịn được nhếch lên hai phần.
Tuy trước đó Thu Hoằng Đạo luôn miệng chê bai mình, nhưng ngược lại Tần Dương lại nhìn rõ thái độ của người Văn gia, ít nhất Văn Vũ Nghiên không quan tâm cách nói của Thu Hoằng Đạo.
Đây là một chuyện tốt.
Một chiếc xe tải đậu trong bóng tối ven đường không tiếng động nổ máy, sau đó chạy ra khỏi bóng đêm…