Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 493 - Chương 503: Có Hứng Thú Cùng Đi Chơi Một Chuyến Không?

Chương 503: Có hứng thú cùng đi chơi một chuyến không?
 

- Tôi một thằng đàn ông, trang điểm cái gì chứ.

Tần Dương ngồi xuống chỗ của mình, cười cười giải thích một câu:

- Buổi chiều ở nhà làm việc à, cả người đầy mồ hôi cơ đấy.

Hà Thiên Phong cười híp mắt nói:

- Không việc gì, trang điểm một chút cũng hay mà, ở đây còn có người đẹp nữa đấy.

Người đẹp Hà Thiên Phong nói tới đương nhiên là Hàn Thanh Thanh, mặt cặp mắt đều lộ ra nụ cười như kiểu anh hiểu tôi hiểu vậy.

Hàn Thanh Thanh đã sớm miễn dịch với kiểu trêu như vậy của bọn họ rồi, yên lặng ngồi đó, nụ cười trên mặt cũng không giảm đi chút nào.

Trước đó lúc mọi người cùng nhau đi dã ngoại ở Nông Gia Nhạc, cả lớp mấy chục người còn hùa nhau vào trêu ghẹo, còn song ca bài “Thần thoại”, chuyện này cũng bị mọi người cười không ít. Mặc dù Tần Dương và Hàn Thanh Thanh bây giờ không thật sự yêu nhau nhưng tất cả bạn học trong lớp dù trai hay gái, đều đã ghép Tần Dương và Hàn Thanh Thanh thành một đôi.

Hoa khôi và nam vương của lớp, trai tài gái sắc, duyên trời đã định.

Hàn Thanh Thanh không tỏ rõ thái độ về quan hệ với Tần Dương là thật hay không thật, vẫn duy trì với Tần Dương một sự hữu nghị dạng như trên tình bạn mà dưới tình yêu vậy, cũng không thể nói là mập mờ, dẫu sao cả hai đều là những người đã cùng nhau trải qua khảo nghiệm sinh tử, quan hệ này vốn cũng không phải là quan hệ bình thường có thể so sánh được.

Mặc dù ban đầu lúc Hàn Thanh Thanh từ chối sự thổ lộ của Tần Dương đã từng nói mọi chuyện cứ đợi đến hai năm sau hãy tính, nhưng điều này cũng không có nghĩa là những lúc bình thường lại nhất định phải giữ khoảng cách thật xa với Tần Dương, hay đại loại như là vạch rõ giới hạn với Tần Dương cả.

Mà vẫn như thường lệ tùy theo tâm trạng là tốt nhất.

Hà Thiên Phong tò mò hỏi:

- Lão tứ, có phải là kiếm được một khoản lớn không hả, hôm nay bỗng nhiên lại mời khách?

Lâm Trúc mỉm cười nói:

- Đi làm thêm thôi mà, cũng không tệ lắm, sau này tóm lại là có một nguồn thu rồi, còn có thể rèn luyện thân thể nữa.

Hà Thiên Phong nhìn Tần Dương, lại nhìn Tôn Hiểu Đông, thở dài nói:

- Lão đại cậu làm phát dẫn đầu tốt quá nhỉ, lão tam bây giờ hễ có thời gian là chạy đi, bận bịu khắp nơi đi rao sản phẩm, lão tứ cũng tìm được công việc làm thêm ổn định, cũng có thể kiếm tiền rồi, bây giờ hình như là chỉ còn một mình tôi không có chuyện gì để làm rồi.

Tần Dương quay đầu, nhìn Tôn Hiểu Đông, cười nói:

- Lão tam, đã bắt đầu chạy rồi à?

Tôn Hiểu Đông cười hì hì nói:

- Đúng vậy, thật ra thời gian rảnh cũng nhiều mà, mấy hôm trước tôi đã đi toàn bộ khu vực lân cận soát hết một lượt, trong thành phố này có bao nhiêu siêu thị lớn nhỏ tôi cũng đã nắm như lòng bàn tay rồi, hai hôm trước tôi đã bắt đầu đi tới một số siêu thị rồi.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Thế nào rồi?

Trên mặt Tôn Hiểu Đông không che giấu được chút hưng phấn:

- Có chỗ từ chối, nhưng tính đến giờ này thì đã có 3 chỗ cho thấy họ bằng lòng ký kết hợp đồng với tôi rồi. Tôi ấn định toàn bộ ngày bắt đầu giao hàng cụ thể vào mười ngày sau rồi, tôi chuẩn bị dùng mười ngày này đi tới tất cả các siêu thị cửa hàng khác làm hết một lượt, đầu tiên ký tất cả các hợp đồng có thể ký xong trước đã, đến lúc đó thuê một nhà kho, thuê một chiếc xe tải nhỏ giao hàng.

Tần Dương cười nói:

- Không tệ nhỉ, đây coi như là khởi đầu thuận lợi rồi đó.

Tôn Hiểu Đông cười hì hì:

- Ừ, những ngày qua Hiểu Nguyệt vẫn luôn giúp đỡ tôi, đến lúc đó có thể còn phải thuê thêm hai người, tranh thủ hai tháng nghỉ hè làm hết mấy chuyện này xong đâu vào đó, đến học kỳ sau vào học rồi thì sẽ không bận như vậy nữa.

Tần Dương gật đầu:

- Vậy cũng tốt, cậu phải thuê nhà kho thuê người làm, nếu như giai đoạn đầu cần tới kinh phí, tôi có thể cho cậu mượn.

Hơi dừng lại một chút, Tần Dương vừa cười vừa nói bổ sung:

- Cậu không cần phải ngại, chỉ là cho cậu mượn thôi, sau này cậu kiếm được tiền rồi thì trả lại, không cần tiền lời, có điều mà, mời mọi người ăn một bữa lẩu thì tuyệt đôi không chạy thoát được!

Tôn Hiểu Đông liền vội vàng gật đầu:

- Lẩu phải có thêm bia nữa, đó là bắt buộc rồi, cảm ơn lão đại nhiều nhé!

Tần Dương cười nói:

- Đều là anh em cả không cần phải khách khí, có điều mặc dù trường học khích lệ chuyện lập nghiệp, để cho chúng ta sớm tham gia vào cuộc sống, nhưng tôi vẫn hy vọng mọi người trong lúc gây dựng sự nghiệp đồng thời cũng không thể sao nhãng việc học hành, cho dù sau này có thể chưa chắc dùng đến, nhưng đầu tiên chúng ta phải làm sao xứng đáng với tấm lòng mà cha mẹ đã đóng học phí cho chúng ta đi học, thứ hai cũng để cho tương lai của mình có nhiều hơn một con đường, nhiều hơn một sự lựa chọn sau này.

Tôn Hiểu Đông nâng ly bia lên:

- Yên tâm đi, lão đại, công việc phải làm, học tập cũng không thể sao nhãng, bảo đảm không nợ môn!

Mọi người đều nở nụ cười, cùng nhau giơ ly lên:

- Mục tiêu của chúng ta là, không nợ môn!

Hàn Thanh Thanh nghiêng đầu hỏi:

- Tần Dương, mấy ngày nay tại sao cậu không tới đi học, bận chuyện của công ty sao?

Tần Dương lắc đầu:

- Không phải, tại trước đó ở bên ngoài xảy ra tai nạn xe, đụng phải đầu, những ngày vừa rồi là bận xử lý chuyện này.

Tất cả mọi người đều giật mình.

Hà Thiên Phong mở to hai mắt:

- Lão đại, cậu cũng thật không đáng mặt anh em rồi, chuyện lớn như vậy cậu cũng không nói cho chúng tôi biết?

Tần Dương cười nói:

- Người không có vấn đề gì, chỉ là xe hỏng mất rồi, để tránh các cậu lo lắng mà, các cậu thấy tôi bây giờ không phải vẫn tốt đó sao?

Hàn Thanh Thanh nhíu mày một cái, trong đám người đó cô đối với bối cảnh phức tạp của Tần Dương hiểu sâu nhất cũng là nhiều nhất, thật sự chỉ là tai nạn xe cộ sao?

Hàn Thanh Thanh mặc dù trong lòng hoài nghi, nhưng cũng không hỏi thêm.

Mãi cho đến khi bữa cơm kết thúc, trên đường về nhà, Hàn Thanh Thanh mới tìm được cơ hội đi tới bên cạnh Tần Dương.

- Đầu của cậu không sao chứ?

Tần Dương nhìn ánh mắt của Hàn Thanh Thanh lộ ra vẻ ân cần, khẽ cười nói:

- Thật sự không việc gì, lúc đó liền chạy đến bệnh viện kiểm tra qua rồi, là sưng một cục thôi, chảy chút máu, bây giờ đã lành rồi. Này, cậu xem đi.

Tần Dương hơi nghiêng đầu, đưa chỗ bị đụng trúng trên đầu mình nhắm thẳng vào Hàn Thanh Thanh.

Hàn Thanh Thanh tiến tới, thấy miệng vết thương đã đóng vảy ở trong tóc.

- Thật sự chỉ là tai nạn xe cộ sao?

Tần Dương cười cười, như định mở miệng, Hàn Thanh Thanh đã thấp giọng nói:

- Đừng gạt tôi.

Nụ cười trên mặt Tần Dương hơi cứng đờ, lời muốn nói ra lập tức bị chặn lại nơi cổ họng.

Bất đắc dĩ cười cười, Tần Dương thấp giọng nói:

- Đúng là tai nạn xe cộ, chẳng qua là do người làm.

Ánh mắt Hàn Thanh Thanh mở to thêm mấy phần:

- Người làm? Cố ý?

Tần Dương gật đầu:

- Ừ, có người luôn âm thầm theo dõi tôi, tôi cũng không biết là ai, đối phương muốn dồn tôi vào chỗ chết, có điều tôi tránh thoát được.

- Tài xế gây tai nạn thì sao, không tra được sao?

Tần Dương nói sơ qua mọi chuyện một lượt cho Hàn Thanh Thanh nghe, có lẽ là bởi vì trước đó đã từng trải qua chuyện sống chết một phen ở trên biển, trên đảo hoang, lại thêm chuyện Tần Dương đã để lộ thân phận hắn là người tu hành, là đệ tử Ẩn Môn, nên Tần Dương nói việc này cho Hàn Thanh Thanh rất lưu loát, trong lòng không có một chút nặng nề nào.

Hàn Thanh Thanh lo lắng hỏi:

- Đối phương ở trong tối, cậu ở ngoài sáng, khó mà phòng bị, bây giờ làm thế nào?

Tần Dương có chút không biết làm sao:

- Chuyện này tôi cũng hết cách, chỉ có cẩn thận đề phòng, cẩn thận tiếp ứng thôi, cũng may sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, tôi dự tính đi Anh ở một thời gian.

Hàn Thanh Thanh kinh ngạc nhìn Tần Dương:

- Công chúa Konnie ?

- Ừ, đúng vậy, một trưởng bối của công chúa Konnie cưỡi ngựa bị té nên bị thương ở xương sống, tôi qua đó chữa trị giúp cô ấy, có thể sẽ bỏ lỡ toàn bộ kỳ nghỉ hè...

Tần Dương dừng một chút, bỗng nhiên cười nói:

- Cậu có hứng thú cùng đi sang Anh chơi một chuyến không?
Bình Luận (0)
Comment