Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 494 - Chương 504: Đánh Lén Ban Đêm

Chương 504: Đánh lén ban đêm
 

Hàn Thanh Thanh kinh ngạc trợn to mắt

- Tôi? Đi Anh?

Tần Dương cười nói:

Đúng vậy, công chúa Konnie không phải cũng là bạn của cậu sao, đây là lời mời đến từ hoàng gia Anh đó, mặc dù không phải là chính thức mời trên báo đài, nhưng chung quy so với người bình thường đi Anh du lịch là hai loại trải nghiệm hoàn toàn khác.

Ánh mắt Hàn Thanh Thanh hơi tỏa sáng, quả thật, chỉ đơn thuần đi Anh du lịch so với công chúa Konnie mời đi Anh, đúng là có sự khác biệt rất lớn.

Cũng không phải nói là tính toán gì, nhưng mà xuất phát điểm không giống nhau, nhứng thứ được tiếp xúc tất nhiên sẽ khác nhau, tóm lại càng có thể gia tăng kiến thức hơn.

Tần Dương thấy ánh mắt Hàn Thanh Thanh tỏa sáng như vậy, thì biết Hàn Thanh Thanh đã động lòng, cười híp mắt nói:

- Như thế nào, có đi hay không, cậu chỉ cần giải quyết chuyện visa, những thứ khác giao cho tôi.

Nét mặt Hàn Thanh Thanh có chút do dự:

- Nhưng mà chủ ý của tôi vốn định về nhà thăm mẹ?

Tần Dương cười nói:

- Cậu có thể về nhà trước một chuyến, sau đó chúng ta sẽ đi, thực sự nếu không được nữa, thì tôi bay qua Anh trước, chờ tôi nắm hết tình hình bên đó trước rồi cậu bay qua sau cũng được, tôi tới đón cậu vậy chẳng phải là xong sao?

Dừng lại một chút, Tần Dương cười hà hà nói:

- Dù gì chúng ta cũng học chuyên ngành tiếng Anh, đi Anh tiếp xúc trực tiếp với dân bản xứ, cảm thụ chút phát âm tiếng Anh chính cống, thì tiếng Anh của chúng ta cũng có tiến triển mà.

Hàn Thanh Thanh nghe Tần Dương nói như vậy, tức khắc càng động lòng, quả thật, đi ra nước ngoài một chuyến, đi tới nơi nguồn gốc của tiếng Anh sống hai tháng, đối với tiếng Anh của mình nhất định sẽ có sự nâng cao rất lớn.

Mong muốn của Hàn Thanh Thanh là trở thành một nhà ngoại giao, yêu cầu về tiếng Anh đặc biệt rất cao, đi Anh ở hai tháng, cũng có thể coi như là một cách để tăng khả năng giao tiếp của bản thân lên.

- Hay là tôi hỏi mẹ tôi một tiếng trước?

Tần Dương thoải mái gật đầu nói:

- Được, cậu hỏi dì trước một tiếng, xem dì ấy nói thế nào. Vẫn là câu nói đó, cậu chuẩn bị được visa là được, về mặt chi phí cậu không cần phải để ý đến.

Hàn Thanh Thanh mím môi một cái, nhìn chằm chằm Tần Dương, mắt hơi tỏa sáng:

- Cậu đây xem như là hẹn hò tôi sao?

Tần Dương thần sắc tự nhiên mỉm cười nói:

- Tính chứ, sao không tính?

Hàm răng trắng tinh của Hàn Thanh Thanh khẽ cắn môi:

- Được, tôi hỏi qua mẹ tôi trước rồi trả lời cho cậu.

- Được!

Lúc nói tới chỗ này, hai người đang đi ngang qua sân bóng đá, Hàn Thanh Thanh nghiêng mặt nhìn Tần Dương:

- Ăn hơi nhiều, hay là ra sân bóng đi hai vòng đi?

Tần Dương cười nói:

- Được thôi.

Tần Dương và Hàn Thanh Thanh quẹo vào ven đường không xa sân bóng, từ từ tản bộ dọc theo đường đua hình tròn.

- Sư phụ cậu chắc là rất lợi hại.

Tần Dương cười nói:

- Sao bỗng nhiên nói đến sư phụ tôi, ông ấy dĩ nhiên lợi hại rồi, bản lãnh trên người tôi đều là ông ấy dạy.

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Đúng vậy, nếu như ông ấy không lợi hại, làm sao có thể dạy ra một đệ tử lợi hại như cậu vậy chứ.

Tần Dương cười ha ha một tiếng:

- Câu này nghe rất có lý.

Hàn Thanh Thanh hỏi nhỏ:

- Mặc dù cậu rất có bản lĩnh, nhưng đối thủ gặp phải nhất định cũng rất lợi hại đúng không, giống như người trước đó khiêu chiến với cậu cái tên Danny đó, còn có những đối thủ mà tôi không biết nữa. Lúc các cậu chiến đấu, đều là sống chết tự chịu sao?

Tần Dương giải thích:

- Coi là vậy đi, tỷ thí giữa những người tu hành, đương nhiên dùng quy định của người tu hành, nếu như ai không tuân thủ quy định, cũng sẽ bị những người tu hành khác loại trừ. Có điều nói đến sống chết ấy mà, thật ra thì cũng không khoa trương như vậy, cho dù có ân oán, nhiều lắm chẳng qua cũng là đánh một trận phân cao thấp rồi thôi, thật sự phải cược đến sinh tử dù sao cũng là số ít, trừ phi là mâu thuẫn rất lớn.

Ánh mắt Hàn Thanh Thanh sáng lên nhìn Tần Dương:

- Thế giới của các cậu, so với thế giới người bình thường chắc là đặc sắc hơn đúng không ?

Tần Dương bổ sung nói:

- Đúng, nhưng cũng căng thẳng, tàn khốc hơn.

Hàn Thanh Thanh cắn môi một cái, nhẹ giọng dặn dò:

- Vậy cậu nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình.

Lời của Hàn Thanh Thanh, ấm áp nhẹ nhàng, làm trong lòng Tần Dương dâng lên mấy phần ấm áp.

- Được !

..

Vào nửa đêm, trong lúc Tần Dương đang ngủ say, bỗng nhiên máy vi tính trong phòng kêu lên mấy tiếng trầm thấp.

Trong cơn ngủ mê Tần Dương đột nhiên mở mắt, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc như lưỡi dao.

Tần Dương quay đầu nhìn về phía màn hình máy tính để ở một góc nhà, vừa đúng lúc nhìn thấy một góc trên màn ảnh có một bóng người lặng lẽ nhảy qua ban công phía bên ngoài.

Bóng người kia toàn thân đều mặc quần áo màu đen, trên đầu cũng trùm khăn màu đen, chỉ lộ hai con mắt.

Tên này người nhẹ như chim yến, ban công đó ở trên tầng ba, nhưng độ cao này hiển nhiên không làm khó được bóng người kia.

Tần Dương nhẹ nhàng không tiếng động rời khỏi giường, rồi nhanh chóng bố trí lại giường đâu vào đó, để nhìn qua trên giường vẫn có người nằm ngủ giống như cũ, nhẹ nhàng yên lặng tăng nhanh tốc độ hơn nữa lấy khẩu súng của mình ra giắt vào sau lưng.

Nhìn qua màn hình máy tính, người áo đen kia đã đến chỗ cửa kính phòng khách lầu một rồi.

Cửa kính đã được khóa chết bên trong, nhưng việc này căn bản không hề hấn gì với người mặc đồ đen đó, hắn yên lặng bật cửa lên, tiếp đó hai tay nắm lấy lan can ban công tầng hai, tiếp đó xoay người nhảy lên mà không một tiếng động.

Tần Dương xem đến đây thì tiện tay tắt luôn màn hình máy tính đi, lắc mình một cái vén rèm cửa sổ bên cạnh lên, ẩn thân mình vào trong đó, thân hình giống như quỷ mỵ vậy.

Người mặc đồ đen không một tiếng động xoay mình lên ban công phòng ngủ tầng hai, tiếp đó áp sát ngoài tường, không một tiếng động nhìn vào bên trong phòng, sau đó hắn thấy "Tần Dương" nằm nghiêng người ngủ trên giường.

Người mặc đồ đen lẳng lặng đứng đó ước chừng hai phút, rồi mới nhè nhẹ đẩy cửa sổ ra, từng tí từng tí một, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Người mặc đồ đen vừa bước vào phòng, thì tay phải từ phía sau lấy ra một cái kim tiêm, cầm sẵn trong tay, cong người chậm rãi đi hướng tới chiếc giường.

Tần Dương đứng sau rèm cửa híp mắt lại, nhìn kim tiêm trong tay người mặc đồ đen này, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.

Trong kim tiêm là thứ gì?

Độc dược chí mạng?

Thuốc tê loại mạnh?

Người mặc đồ đen này lẻn vào phòng của mình, là muốn giết chết mình, hay là bắt mình đi?

Người mặc đồ đen đi đến mép giường, đột nhiên nhào người ra, nhanh như chớp, tay trái đè lấy "Tần Dương" đang nằm ở trên giường, tay phải đã giơ kim tiêm lên, chuẩn bị đâm xuống.

Nhưng lúc tay trái người mặc đồ đen đè lên chăn, chăn liền sụp xuống.

Trong chăn không có người!

Cùng lúc đó, Tần Dương trốn sau rèm cửa đã lao ra ngoài, giống như báo săn mồi đánh về phía người mặc đồ đen này.

Người mặc đồ đen phản ứng vô cùng nhanh, hắn nghe được động tĩnh sau lưng, tay trái chống nổi trên giường, đột nhiên phát ra lực, cả người lập tức nhảy khỏi giường lao tới phía đối diện, tay phải của hắn lập tức được giơ lên, ống tiêm trong tay phải đã như bay hướng về phía Tần Dương.

Tần Dương lấy làm kinh hãi, nhưng cũng may đã kịp chuẩn bị, né người sang một bên, tránh được mũi kim tiêm vừa lao qua như bay đó.

Ngay lúc Tần Dương né tránh mũi kim, người mặc đồ đen đã tiếp đất, rồi quay người lại, đối mặt với Tần Dương.
Bình Luận (0)
Comment