Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 495 - Chương 505: Dò Xét

Chương 505: Dò xét
 

Tần Dương tiện tay mở đèn lên, trong phòng lập tức sáng trưng.

Người mặc đồ đen không hoảng hốt, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, người khẽ co lại, trông giống như một con báo săn hùng mạnh, có thể điên lên cắn người bất cứ lúc nào.

Cặp mắt Tần Dương chăm chú nhìn chằm chằm ánh mắt của người mặc đồ đen. Ánh mắt của người này rất xa lạ, không có bất kì cảm giác quen thuộc nào.

- Mày là ai?

Người mặc đồ đen không lên tiếng, thân hình đột nhiên xông về phía Tần Dương, trong tay hắn chợt xuất hiện con dao màu đen.

Toàn thân con dao này đen tuyền, hiển nhiên đã qua xử lý đặc thù, dù trong bóng tối cũng sẽ không phản chiếu.

Từ phản ứng trong chớp mắt vừa rồi của người áo đen, Tần Dương đã đoán được thực lực của người này rất mạnh, người lui về sau, đồng thời tay phải móc súng lục sau lưng ra.

Trong giây phút móc súng ra, con ngươi người áo đen kia đột nhiên co rút lại, động tác đang đánh về phía trước gập lại kỳ quái, rời khỏi miệng súng của Tần Dương. Cùng lúc này, tay phải của hắn chợt vung lên, phát ra một luồng ánh sáng màu đen bắn trúng cây súng của Tần Dương.

- Đinh!

Một tiếng giòn giã, luồng ánh sáng đen kia bay vọt lên, sau đó trực tiếp đóng vào tủ quần áo bên cạnh, cắm vào ba phân, là một phi tiêu chữ thập đen tuyền.

Lực đạo của phi tiêu rất lớn, miệng súng của Tần Dương bị đánh lệch sang một bên. Tranh thủ trong khoảnh khắc đó, thân hình người áo đen chớp động, giống như chim bay về tổ, trực tiếp thoát khỏi căn phòng, nhảy một cú lên sân thượng.

Khi Tần Dương xoay người xông ra ban công, đúng lúc thấy người áo đen đứng trên mép sân thượng, trực tiếp nhảy xuống, tay phải của hắn nắm một sợi dây, nhanh chóng trượt xuống mặt đất, sau đó thân hình chuyển động, lập tức biến mất vào rừng cây nhỏ phía sau.

Tần Dương không đuổi theo cũng không nổ súng. Tuy vào lúc đối phương nhảy xuống sân thượng, Tần Dương vẫn có thể nổ súng, nhưng một khi nổ súng sự việc sẽ trở nên phiền phức.

Hoa Hạ cấm súng nghiêm khắc, người có thể sở hữu súng hoặc là cảnh sát và những pháp nhân khác, hoặc là thông qua người phạm pháp lấy súng theo đường tắt. Một khi tiếng súng vang lên, bị hàng xóm hay ai đó phát hiện, vậy mình gặp phiền phức rồi, dù sao thân phận đặc công của mình không thể bại lộ.

Tần Dương quay trở về phòng, nhặt ống tiêm bằng thép nguyên chất lên, quan sát vài phần, bên trong ống tiêm còn có không ít chất lỏng. Sau khi đánh giá ống tiêm, Tần Dương lại đi đến trước tủ đồ, dùng một bộ quần áo bọc phi tiêu chữ thập lại rồi mới gỡ nó ra.

Quỷ mới biết trên phi tiêu chữ thập này có để lại độc tố gì hay không.

Tần Dương đi xuống lầu một, sợi dây để người áo đen nhảy xuống lầu vẫn còn. Hiển nhiên sau khi người áo đen leo lên sân thượng đã chuẩn bị sẵn đường tẩu thoát khẩn cấp, rồi sau đó mới thật sự trèo lên dùng đến.

Người áo đen này là ai?

Tuy hai người không trực tiếp giao thủ, nhưng Tần Dương cảm giác được đối tuyệt đối không phải người bình thường, chắc cũng là một người tu hành.

Phi tiêu chữ thập…

Áo đen che mặt…

Đây là cách ăn mặc và phong cách của ninja Nhật Bản.

Ninja Nhật Bản?

Tư Đồ Hương?

Ánh mắt Tần Dương hơi nheo lại, căn cứ theo thông tin, Tư Đồ Hương từng đến Nhật Bản, âm thầm gia nhập tổ chức sát thủ Nhật Bản để học tập thuật ám sát và nhẫn thuật. Lẽ nào người vừa rồi là Tư Đồ Hương?

Tần Dương nhắm nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra hình dáng vừa rồi của người áo đen, so sánh với Tư Đồ Hương.

Không đúng, không đúng.

Không phải Tư Đồ Hương.

Tư Đồ Hương tóm lại cũng là phụ nữ, thân hình hơi nhỏ, vừa rồi người áo đen đó thân hình cao gầy, cao hơn Tư Đồ Hương một chút, huống hồ ánh mắt hai người cũng không giống.

Tuy thuật dịch dung có thể thay đổi màu sắc và hình dáng nhãn cầu thông qua kính áp tròng, nhưng dù gì vẫn sẽ có khác biệt rất nhỏ.

Người áo đen này tuyệt đối không phải Tư Đồ Hương.

Lẽ nào là người trước đó âm thầm muốn giết mình?

Mình lấy súng ra, sau khi đối phương nhìn thấy súng đã có phản ứng gì?

Tần Dương suy tính chốc lát, chợt lại cười cười, cho dù đối phương biết mình có súng, cùng lắm cho rằng mình tự lấy ở chỗ nào đó một khẩu súng phòng thân, có ai lại liên hệ một sinh viên năm nhất đại học Trung Hải với đặc công Long Tổ đâu?

Đối phương liệu có báo cảnh sát, nói mình có súng?

Trên mặt Tần Dương hiện ra nụ cười, rất có khả năng này, có điều khả năng không cao.

Đối phương giấu đầu lòi đuôi đối phó mình, chứng tỏ cũng không muốn tiết lộ thân phận của mình.

Tần Dương quay lại giường, ngày mai phải đem ống tiêm kia đi kiểm tra hóa học, xem thử là thứ gì.

Thành Tây, một chiếc xe hơi màu đen cũ kỹ lặng lẽ đậu trước một tòa nhà hẻo lảnh cũ kỹ, một người đàn ông đầu đinh hơn ba mươi tuổi mở cửa xe, xách một cái túi xuống xe.

Người đàn ông đầu đinh cảnh giác nhìn chung quanh một chút, sau khi xác nhận không có người theo dõi mình mới bước vào nhà.

Trong phòng tối đen, nhưng có một người phụ nữ ngồi trên sofa, đang lẳng lặng nhìn người đàn ông tiến vào.

Người đàn ông đầu đinh đóng cửa phòng, đặt túi trong tay xuống, sau đó quỳ một chân trên đất.

- Chủ nhân, tôi đã thất bại, xin trách phạt!

Người phụ nữ trên ghế ngồi dậy, khuôn mặt tươi cười từ trong bóng tối hiện ra, chính là Tư Đồ Hương mà Tần Dương suy đoán.

- Kể lại quá trình cụ thể đi.

- Vâng!

Người đàn ông đầu đinh giữ tư thế quỳ một chân trên đất, kể lại đầu đuôi gốc ngọn việc mình đột nhập thế nào, bị phát hiện rồi cuối cùng chạy trốn thế nào.

Chân mày xinh đẹp của Tư Đồ Hương cau lại, trong ánh mắt có hai phần nghi ngờ:

- Hắn có súng?

- Đúng vậy, súng thật hàng thật giá thật!

Tư Đồ Hương ngả người ra sau, tựa vào ghế sofa:

- Anh không giao thủ chính diện với hắn?

- Vâng, khoảnh khắc tôi thấy hắn lấy súng ra thì lập tức bắt đầu rút lui. Hắn có cơ hội nổ súng nhưng hắn không bắn.

Khóe miệng Tư Đồ Hương nhếch lên hai phần:

- Hắn không phải không nổ súng, mà là không dám nổ súng. Ở Hoa Hạ, sở hữu súng phi pháp là tội lớn!

Người đàn ông đầu đinh trầm giọng nói:

- Tiếp theo làm thế nào xin chủ nhân chỉ thị!

Tư Đồ Hương trầm tư một hồi, sau đó khoát tay một cái nói:

- Không cần làm gì cả, anh đi làm việc của mình đi. Khi nào cần tôi sẽ gọi!

- Dạ, chủ nhân!

Người đàn ông đầu đinh đứng lên, xách túi của mình lui ra khỏi căn phòng, leo lên xe, chiếc xe rất nhanh vọt vào trong bóng tối, biến mất dạng.

Tư Đồ Hương cứ lẳng lặng ngồi trên ghế sofa như vậy, ánh mắt có chút lạnh.

Người đàn ông đầu đinh là sát thủ cô thu nhận hai năm ở Nhật Bản. Cô từng cứu hắn, hắn thề thành tâm trung thành với cô. Lúc Tư Đồ Hương về nước cũng dẫn hắn cùng quay về, chỉ có điều không ai biết mối quan hệ của hắn và cô.

Hắn chỉ là một con dao trong tay Tư Đồ Hương mà thôi.

Súng?

Lấy thân phận đệ tử Ân Môn của Tần Dương, muốn có một khẩu súng dĩ nhiên rất dễ, chắc hẳn hắn cũng biết mình đang trong nguy hiểm nên ngay cả súng cũng lấy ra dùng.

Xem ra muốn một cú khống chế địch là không thể, phải từ từ tìm cơ hội từ kế hoạch dài hạn. Đành vậy, đây cũng chỉ một lần dò xét, cũng không chuẩn bị có thể thành công.

Nếu Tần Dương dễ dàng xử lý như vậy thì đệ tử Ẩn Môn như hắn cũng chỉ hữu danh vô thực rồi…
Bình Luận (0)
Comment