Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 496 - Chương 506: Trái Tim Xao Động

Chương 506: Trái tim xao động
 

- Thứ chất lỏng chứa trong ống tiêm là thuốc tê, thuốc có tác dụng cực mạnh. Một lượng nhỏ thuốc tê trong ống tiêm này thôi, chỉ cần vài giây cũng đủ để gây mê cơ thể người, ít nhất có thể gây mê sáu đến mười hai tiếng đồng hồ. Với liều lượng cả ống tiêm này mà chỉ để đối phó một người quả thật có chút lãng phí đó, cho dù là một con voi cũng có thể nhanh chóng hôn mê...

Hoắc Kim Hải nhìn chằm chằm vào Tần Dương ở phía đối diện, trầm giọng cau mày nói:

- Chú đắc tội với ai vậy hả, sao người ta ra tay với chú như vậy chứ?

Tần Dương cười cười:

- Chắc là do ân oán sư môn mà ra, nếu là thuốc tê, xem ra đối phương cũng không muốn lấy mạng em ngay.

Về vấn đề liều lượng thuốc tê thì Tần Dương lại nắm rất rõ, có thể người khác cảm thấy dùng liều lượng này đối phó với hắn là quá lãng phí, nhưng bản thân hắn là người tu hành, tố chất cơ thể cũng không phải người bình thường có thể so bì được, có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này, đối phương mới tăng thêm liều lượng mà thôi.

Khi nghe Tần Dương nói là ân oán sư môn thì Hoắc Kim Hải cũng không biết nói gì hơn. Hắn là người phụ trách Long Tổ ở Trung Hải, đương nhiên biết rõ cách giải quyết ân oán giữa những người tu hành, đây cũng không phải là chuyện mà người bình thường hay là luật pháp thông thường có thể quản thúc được.

- Những món đồ chơi mà đợt trước chú lấy ở đây đi, chính là vì phòng bị những chuyện này đúng không ?

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, vậy mà đã có chút tác dụng ban đầu rồi đấy, khi tên kia xoay mình nhảy lên ban công cũng đã vô tình kích thích báo động, nếu không bây giờ không chừng đối phương đã được việc rồi.

Hoắc Kim Hải dặn dò:

- Bản thân chú cẩn thận một chút, nếu như có gì cần giúp, cứ nói với anh một câu. Cho dù đối phương là người tu hành, chỉ cần đối phương có những hành vi trái pháp luật, thì nhất định sẽ có người có thể quản thúc được bọn họ.

Tần Dương biết Hoắc Kim Hải cũng là có lòng tốt, cười cười nói:

- Ừ, nếu thật sự có chuyện, em sẽ không khách khí với anh đâu, vậy em về trước đây, mấy hôm nữa phải thi rồi.

Hoắc Kim Hải nghe Tần Dương nói tới thi, không nhịn được bật cười:

- Được rồi, được rồi, ngoan ngoãn trở về đi thi đi, đừng có để bị nợ môn đó, ha ha.

Tần Dương cười hì hì nói:

- Chắc chắn là không rồi, em là học sinh siêu giỏi mà.

Tần Dương đón xe trở về trường học, cũng chỉ đành tạm thời gác chuyện này sang một bên. Dẫu sao thì người chưa bắt được, cũng không được biết thân phận của người áo đen kia là ai, đối phương hiển nhiên cũng không chuẩn bị giết chết hắn ngay, mà chỉ chuẩn bị đánh thuốc mê thôi, hẳn chuẩn bị gây mê bản thân sau đưa đi một nơi nào khác.

Hai ngày tiếp sau đó, Tần Dương gác lại những chuyện khác, chuyên tâm bắt đầu cho kỳ thi cuối kỳ.

Công việc thì công việc, tu hành thì tu hành, riêng chuyện học tập Tần Dương không thể lơ đễnh được. Chỉ một năm ngắn ngủi, tiếng Anh của Tần Dương đã có thể giao tiếp thành thạo, ngay cả tiếng Nhật và tiếng Pháp cơ bản cũng ở bước sơ cấp, giao tiếp thành thạo đương nhiên là không làm được, nhưng một mình đến đất khách quê người, giao lưu cơ bản nhất như ăn một bữa cơm hay hỏi thăm đường gì gì đó đã không thành vấn đề rồi.

- Ha ha, thi xong rồi, nghỉ hè rồi, có thể thực sự thoải mái rong chơi hai tháng rồi!

Hà Thiên Phong rất đắc ý tiện tay tung sách vở của mình lên trời, tiếp đó lại đón lấy, một bộ dạng hết sức phấn khởi.

- Lão đại, cũng sắp phải chia tay rồi, tối đến chúng ta cũng phải tụ tập ăn một bữa chứ? Uống một chầu sảng khoái đi, lần sau gặp lại là hai tháng cơ đấy.

Tần Dương cười nói:

- Tôi không thành vấn đề.

Hà Thiên Phong quay đầu nhìn Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc:

- Lão tam, lão tứ, không thành vấn đề chứ ?

Bề ngoài của Tôn Hiểu Đông so với trước đó đã đen đi khá nhiều, khoảng thời gian này thời tiết đã trở nên rất oi bức, nhưng Tôn Hiểu Đông lại thường xuyên ở bên ngoài chạy nghiệp vụ, phơi nắng phơi đen hơn mấy phần, có điều khí chất trên người như có một sự lột xác nhất định, trưởng thành hơn so với trước kia, trong ánh mắt có thêm mấy phần khôn khéo và trầm ổn hơn.

Bất kể là ai, liên tục va chạm với những người khác nhau, không ngừng bị từ chối, thậm chí là bị giễu cợt, rồi vẫn kiên nhẫn không từ bỏ, trải qua một quá trình như vậy cũng không thể không trưởng thành hơn được.

Trước đó Tôn Hiểu Đông nói đến kỳ nghỉ thì mới bắt đầu chạy nghiệp vụ, nhưng trên thực tế hắn đã nóng lòng không đợi được mà sớm bắt đầu nghiệp vụ rồi. Bây giờ khu vực hắn phụ trách đã có được mấy chục siêu thị cửa hàng nhận bán sản phẩm, hơn nữa những con số này sẽ không ngừng được tăng lên.

Lúc này Tam Nguyên Thang càng bán càng chạy, một số siêu thị và thị trường đứng đầu Trung Hải đều có thể trực tiếp lấy hàng từ xưởng sản xuất, nhưng rất nhiều siêu thị cấp một cùng với những thị trường nhỏ lại không trực tiếp lấy hàng từ nhà máy. Lượng tiêu thụ của những chỗ này không lớn lắm, nhà máy đương nhiên sẽ không cấp hàng với số ít, đây chính là lúc cần đến các đại lý phân phối cấp một như Tôn Hiểu Đông rồi.

Trước mắt Tôn Hiểu Đông đã thuê một kho chứa hàng nhỏ để làm việc, mỗi ngày phụ trách giao hàng cho mấy chục siêu thị cửa hàng này, tính ra mỗi ngày, có thể kiếm được cũng không ít, hơn nữa cứ đà này phát triển, quy mô sẽ càng mở rộng.

Kiếm được bao nhiêu tiền, Tần Dương lại không coi trọng lắm, nhưng nhìn thấy anh em của mình cùng cố gắng cũng rất vui. Dù nói thế nào, đến khi tốt nghiệp đại học, Tôn Hiểu Đông ít nhất đã không cần giống như những sinh viên mới ra trường phải vất vả chạy khắp nơi đi xin việc.

Nếu như năng lực của Tôn Hiểu Đông tiến triển nhanh hơn, sau này tầm nhìn của hắn sẽ rộng hơn, có lẽ tương lai của hắn sẽ bay cao bay xa hơn.

Cuộc sống có vô số những ngã rẽ, cũng có vô số những cơ hội, có lẽ, một thời cơ nho nhỏ, có thể trở thành tương lai của một con người.

- Được đó, tối nay tôi mời, coi như là cảm ơn lão đại đã cho tôi cơ hội này.

Tần Dương cười cười:

- Hôm bữa mới nói lẩu nhất định phải có thêm bia, không ngờ mới đó mà đã tới nhanh như vậy.

Tôn Hiểu Đông cười hì hì:

- Có thể làm việc cho chính mình, ai lại muốn đi làm việc dưới quyền người khác chứ. Trước kia, sau khi tốt nghiệp tôi cũng chỉ mong muốn sẽ đi làm phiên dịch gì đó kiếm miếng cơm qua ngày, nhưng nếu có thể tự làm ông chủ, ai lại muốn nhìn mặt người khác để làm việc nữa chứ ?

Dừng lại một chút, Tôn Hiểu Đông gãi đầu một cái, cái vẻ thật thà kia vẫn như trước không hề thay đổi:

- Mặc dù đi ra xã hội, cũng gặp không ít khó khăn, cũng có không ít thất bại, so với đi lxin việc làm có thể phải chịu đựng nhiều uất ức hơn, nhưng nghĩ cho cùng cũng là làm việc cho bản thân mình, thì trong lòng lại càng có động lực hơn.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Muốn giết hổ phải anh em ruột, xông trận mạc phải tình cha con. Trong công ty tôi đã từng nói một câu, trên con đường chinh phục tương lại của tôi sẽ giống như dải ngân hà vậy, công ty thực phẩm bảo vệ sức khỏe Thiểm Điện chẳng qua chỉ là một điểm khởi đầu nhỏ của tôi. Rôi hy vọng lão tam cũng phải có chí hướng này, kề vai sát cánh cùng nhau phát triển đi tiếp, làm cho bản thân mình ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn!

Lâm Trúc đỡ lấy mắt kiếng, mỉm cười nói:

- Chuyến hành trình của chúng ta là một dải ngân hà!

Tần Dương quay đầu, nhìn Lâm Trúc, trong ánh mắt của cả hai nở một nụ cười mà chỉ hai người mới hiểu.

Những ngày qua Lâm Trúc đã hoàn thành phần sát hạch cơ bản của giai đoạn đầu, chờ sau khi nghỉ hè thực hành thêm những huấn luyện liên quan nữa, từ nay về sau, hắn chính là người của Long Tổ rồi, cũng xem như là quần chúng đặc biệt rồi. Đãi ngộ của Long Tổ dành cho hắn cũng không thấp, dẫu sao hắn là một nhân tài đặc thù mà.

Người có thể viết ra được virus “Kẻ Hủy Diệt”, có thể là người yếu được sao?

Hà Thiên Phong nhìn Tần Dương, lại nhìn Tôn Hiểu Đông, rồi nhìn qua Lâm Trúc, thấy được trên gương mặt mỗi người là niềm khao khát với tương lai giống như sức chiến đấu, như ý chí rạo rực của tuổi thanh xuân vậy, ánh mắt bỗng nhiên có đôi phần xao động.

Lão đại Tần Dương thì không nói rồi, một nhân vật ghê gớm như yêu nghiệt, chữa bệnh kinh doanh, đánh đàn rồi lại đánh nhau, không món nào không tinh thông, lão tam một người si mê vận động không lo lắng chuyện gì bây giờ cũng hóa thân thành ông chủ nhỏ, bắt đầu dốc sức cho tương lai của mình, lão tứ tuy không thể hiện ra bên ngoài, nhưng cũng có một phương vùng vẫy của mình...

Dường như... Chỉ còn lại bản thân mình nữa thì phải ?
Bình Luận (0)
Comment