Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 497 - Chương 507: Quá Xấu Hổ

Chương 507: Quá xấu hổ
 

- Đến rồi à.

Tiết Uyển Đồng mở cửa phòng, nở nụ cười nhẹ nhàng chào hỏi Tần Dương.

Tần Dương cười nói:

- Vâng.

Tân Dương đi vào phòng, đặt túi xuống, lôi bộ châm ra.

- Sau khi thi xong em sẽ phải đi Anh một chuyến. Dự kiến em sẽ dành cả mùa hè ở bên đó cho nên hôm nay em châm cứu lần cuối cùng cho chị. Đến lúc này hẳn là châm cứu đã đủ, dù có làm thêm cũng không có tác dụng đáng kể nào.

Tiết Uyển Đồng ừm một tiếng, trên mặt không còn vẻ thẹn thùng như lần châm cứu đầu tiên.

Những loại tình huống như thế này thường thì lần thứ nhất sẽ rất xấu hổ và khó xử, lần thứ hai bắt đầu dần thích nghi, lần thứ ba sẽ quen…

- Không có tác dụng nghĩa là từ đó về sau không lớn thêm được nữa à?

Tần Dương cười cười, ánh mắt nhìn vào khu sân bay ngày nào của Tiết Uyển Đồng giờ đã trập trùng đồi núi:

- Bây giờ không phải đã rất vừa tầm rồi sao? Nếu to hơn nữa em sợ chị sẽ thấy vướng đấy.

Khuôn mặt của Tiết Uyển Đồng hơi đỏ lên, cúi đầu nhìn xuống vùng ngực của mình. Bởi vì bây giờ đang là mùa hè nên cô chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay có cổ chữ V. Lúc cúi xuống, cô có thể nhìn thấy hai chiếc bánh bao trắng nõn đang phập phồng.

Mặc dù cái này cũng do ảnh hưởng của áo lót nâng ngực nhưng mỗi ngày xoa bóp Tiết Uyển Đồng đều có thể cảm nhận những biến hóa trong giai đoạn gần đây một cách rõ ràng.

Trước kia Tiết Uyển Đồng là công chúa sân bay nhưng nhờ Tần Dương châm cứu và cô tự dùng thuốc xoa ngực nên vùng sân bay dần phồng lên, chỉ trong một tháng mà đã lớn như cái chén nhỏ. Giờ thì nó cũng đạt đến số đo C, nếu cộng thêm miếng độn ngực thì khác biệt so với ngày trước càng là một trời một vực.

Thời gian gần đây trời ngày càng nóng, Tiết Uyển Đồng cũng mặc quần áo mỏng và ngắn hơn. Điều này dẫn đến nhiều người nhận ra được bộ ngực phình lên của cô. Cộng thêm dáng người cao gầy thon thả thì cô ngày càng xinh đẹp khiến không ít nữ giáo viên và sinh viên ghen tỵ.

Chỉ sau một tháng, không chỉ tâm lý mà thân thể của Tiết Uyển Đồng cũng có biến hóa rất to lớn. Bây giờ đi đâu cô cũng tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực.

Đối với người tạo ra thay đổi này là Tần Dương, Tiết Uyển Đồng cực kì cảm kích, rất muốn giúp hắn làm cái gì đó nhưng lại phát hiện ra là không biết giúp gì nên đành để tình cảm này ở trong lòng.

Tần Dương chuẩn bị xong bộ châm của mình thì mỉm cười nói:

- Mình bắt đầu luôn nhà chị. Tí nữa em định gặp mặt bạn bè để làm bữa chia tay trước khi nghỉ hè. Chị đi cùng không ạ?

Tiết Uyển Đồng gật đầu thoải mái:

- Được thôi, bây giờ các em cũng đã thi xong, đúng là nên giải trí một chút.

Sau đó, Tiết Uyển Đồng đi lên phòng vệ sinh để chuẩn bị một số thứ rồi trở về phòng, cởi quần áo, nằm yên trên giường.

So sánh với sự co quắp, bất an, khẩn trương và ngượng ngùng của buổi đầu tiên thì bây giờ cô đã bĩnh tĩnh hơn nhiều lắm. Thậm chí lúc Tần Dương dùng tay chạm vào ngực, dù hơi đỏ mặt nhưng cô vẫn dám nói chuyện phiếm với hắn.

- Gần đây chị sờ thấy những khối rắn bên trong đều đã biến mất.

Tần Dương cười nói:

- Đó là chuyện tốt. Về sau lúc rảnh chị cứ xoa bóp theo phương pháp em đã chỉ vì nó vẫn rất tốt cho sức khỏe.

Tiết Uyển Đồng ừm một tiếng, đỏ mặt nói:

- Em quả là giỏi, việc khác không nói, chỉ riêng việc này mà truyền ra ngoài thì khẳng định cửa nhà em bị người ta đạp đổ hết.

Tần Dương cười nói:

- Chẳng qua là chị Đồng thôi chứ đối với người khác em cũng không muốn giúp chuyện này. Dù sao em học y là để trị bệnh cứu người chứ không phải chuyên để giúp người ta làm ngực lớn hơn.

Tần Dương cắm ngân châm lên rồi tiếp tục dồn nội khí vào châm, kích thích các huyệt vị và các biểu bì dưới da.

Mặc dù đã trải qua không ít lần nhưng Tiết Uyển Đồng rất nhanh đã không kìm được phản ứng sinh lý. Chỉ sau 20 phút, cô đã hai lần rên thật to đánh dấu hai lần lên đỉnh thiên thai.

Cả người Tiết Uyển Đồng đổ mồ hôi, tay nắm chặt ga giường, răng cắn môi, mắt nhắm tịt, cố kìm nén.

Sự thay đổi của thân thể trong những ngày này là rất rõ ràng. Cô hiểu rõ nguyên nhân chính của những sự thay đổi này là kĩ thuật châm cứu thần kỳ của Tần Dương. Hơn nữa, Tần Dương đã nói đây là lần châm cứu cuối, cho dù mình mất mặt thì cũng phải cố nhịn đến cùng, để việc châm cứu kéo dài càng lâu càng tốt. Bằng không việc châm cứu bị đứt đoạn khiến hiệu quả bị giảm đi thì mình biết làm sao đây?

Sự kích thích của nội khí khiến thân thể Tiết Uyển Đồng như bị điện giật. Mặc dù Tiết Uyển Đồng không có trải qua mây mưa gì nhưng việc trải nghiệm thời khắc vui sướng nhất của người phụ nữ khiến cô lâng lâng như bay giữa ngân hà.

Không được rồi. Lại ra lần nữa …

Ngay khi Tiết Uyển Đồng không thể nhịn được mà lại phát ra một tiếng rên dài như tiếng mèo kêu, cửa phòng đột nhiên xuất hiện âm thanh chìa khóa cắm vào, sau đó cửa phòng bị mở ra, mẹ của cô là Lâm Phương bước vào.

Lâm Phương đang xách một chiếc túi nhựa plastic, bên trong là thức ăn vừa mua. Nhưng khi vừa nhìn thấy tình cảnh trong phòng thì mắt của bà mở to, chiếc túi trong tay rớt bịch xuống đất.

Tần Dương sửng sốt.

Tiết Uyển Đồng cũng sửng sốt.

- Aaaaaa!

Tiết Uyển Đồng đang ở trên bờ vực của cực khoái nên khi nhìn thấy tình cảnh này thì bị dọa đến thét lên. Thế nhưng thân thể của cô lại không thể khống chế mà run bần bật.

Tần Dương cũng bình tĩnh lại, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Mặc dù đây là quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ nhưng để Lâm Phương nhìn thấy tình cảnh con gái mình để ngực trần ngồi trước mặt Tần Dương cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lâm Phương kịp thời phản ứng, đóng cửa vào rồi hỏi:

- Hai đứa đang làm gì vậy?

Lâm Phương nhìn thấy những cây châm bạc đang cắm trên người Tiết Uyển Đồng thì cũng không nổi giận ngay mà chỉ trầm giọng hỏi. Hơn nữa, người đàn ông trong phòng là Tần Dương chứ đổi là người khác thì bà đã quát ầm lên rồi.

Mặt Tần Dương cũng đỏ lên. Nếu chỉ ở riêng với Tiết Uyển Đồng thì hắn còn bình tĩnh được để tập trung chữa bệnh thế nhưng khi Lâm Phương xuất hiện thì sự tập trung này bị phá vỡ.

Đây quả là quá xấu hổ.

- Dì ạ… Cháu … cháu đến chữa bệnh … cho chị Đồng.

Tần Dương lắp bắp nói một câu, vẫn chưa thể xua đi được sự xấu hổ.

Trên mặt của Lâm Phương cũng có mấy phần cổ quái, nhìn thân thể của Tiết Uyển Đồng đang run rẩy trên giường thì vô thức quan tâm hỏi:

- Uyển Đồng à, con làm sao rồi?

Lúc này Tiết Uyển Đồng chỉ hận không có cái khe nứt nào ở mặt đất để mình chui xuống. Sao hôm nay mình lại chủ quan mà không khóa trái cửa chứ.

Trước đó mẹ đã nói là ra ngoài ăn tối đến đêm mới về, sao lại trùng hợp trở về vào đúng lúc này đây.

Mà về tại sao lại vào đúng lúc mình chuẩn bị lên đỉnh chứ….

- Mẹ … con không sao.

Tiết Uyển Đồng bụm mặt, run run đáp. Cô không dám nhìn mặt Tần Dương và mẹ mình.

Quá mất mặt.

Sự việc đã diễn biến thế này thì Tần Dương không thể tiếp tục châm cứu được nữa, chỉ đành hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi rút hết các cây châm trên người Tiết Uyển Đồng xuống, bỏ vào hộp dụng cụ rồi cho hộp vào túi của mình.

- Chị Đồng, chị nghỉ ngơi đi… Em … đi trước.

Vốn dĩ còn định mời Tiết Uyển Đồng đi tụ hội nhưng với tình cảnh này thì còn mời gì nữa. Phải mau chuồn mới đúng.

Lâm Phương nhìn trước ngực con gái đang có miếng dán, lại nhìn những cây châm bạc thì dường như hiểu ra điều gì:

- Tần Dương à, cháu đừng lo, cứ tiếp tục đi…

Mặt Tần Dương lại đỏ thêm.

- Không sao ạ. Vừa hay là cháu đã làm xong. Dì ơi cháu về trước.

Không đợi Lâm Phương nói lời nào, Tần Dương mang theo cái túi của mình đi ra cửa rồi chạy hộc tốc...
Bình Luận (0)
Comment