Chương 508: Con thích cậu ấy à?
Lâm Phương nhìn bóng lưng Tần Dương biến mất ở cửa, quay đầu nhìn Tiết Uyển Đồng đang che mặt, ánh mắt có chút vi diệu.
- Tiểu Tần đã đi rồi, chỗ này chỉ có hai người chúng ta, có gì mà ngại ngùng chứ, rốt cuộc là chuyện gì…Cậu ấy làm cho con ngực to?
Tiết Uyển Đồng thả tay ra, mặt đỏ ửng, cắn môi gật đầu, chợt lại tựa như sợ mẹ trách mắng, giải thích:
- Cậu ấy thật sự là thần y, đã châm cứu mấy lần, cộng thêm thuốc thang và xoa bóp, con đã từ size A lên C rồi…
Lâm Phương là đàn bà, đương nhiên biết nổi khổ trong lòng công chúa ngực phẳng trước đây của Tiết Uyển Đồng, trên mặt hiện ra mấy phần nụ cười.
- Chữa bệnh thì chữa bệnh, xem như cậu ấy là thần y, không có gì phải ngại cả. Huống hồ nhân phẩm Tiểu Tần có thể tin được…
Tiết Uyển Đồng thở phào nhẹ nhõm, bổ sung giải thích:
- Cậu ấy rất lịch sự, chỉ khi cần kiểm tra mới đụng chạm con, ngoài ra đều không đụng vào con.
Lâm Phương ừ một tiếng, nhìn Tiết Uyển Đồng cả người đầy mồ hôi:
- Con đi tắm rửa trước đi.
Tiết Uyển Đồng từ trên giường đứng lên, Lâm Phương lanh mắt phát hiện thân dưới của Tiết Uyển Đồng ướt sũng một mảng lớn, hiển nhiên đây không phải là mồ hôi.
Ánh mắt Lâm Phương nhất thời trở nên phức tạp thêm mấy phần.
Tiết Uyển Đồng cắn môi, không dám nhìn ánh mắt của mẹ, kéo ga trải giường xuống, ôm chạy vào phòng vệ sinh, bắt đầu làm sạch cơ thể và thay quần áo.
Thật lâu sau đó, Tiết Uyển Đồng mới chỉnh đốn xong xuôi, thay một bộ quần áo đi ra ngoài.
- Mẹ, mẹ có trách con không?
Lâm Phương mỉm cười nói:
- Mẹ không trách con cái gì, phụ nữ muốn bản thân trở nên xinh đẹp thì có gì là sai. Châm cứu nâng ngực, tóm lại tốt hơn so với mấy vụ phẫu thuật của bệnh viện. Hơn nữa những bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ kia không phải đa số đều là nam sao, mẹ không phải bà già cổ lỗ sĩ…
Cuối cùng Tiết Uyển Đồng cũng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt luôn khẩn trương cũng trở nên thoải mái hơn:
- Đúng vậy, con cũng nghĩ như vậy…
Lâm Phương mỉm cười nhìn con gái, bỗng nhiên không khỏi mở miệng nói:
- Con thích Tần Dương à?
Tiết Uyển Đồng hết hồn, theo bản năng phản bác:
- Sao có thể, cậu ấy là học sinh của con…
Lâm Phương nhẹ nhàng thở dài một hơi:
- Chính vì cậu ấy là học sinh của con, nếu con không thích cậu ấy, dù cậu ấy là bác sĩ, là thần y, sao con lại can đảm lộ nửa thân trên trước mặt cậu ấy, còn để cho cậu ấy đụng chạm…
Mặt Tiết Uyển Đồng tức đỏ lên, khí thế phản bác vừa rồi lập tức yếu đi mấy phần:
- Thật sự không mà...
Lâm Phương đưa tay nắm lấy tay Tiết Uyển Đồng, ngồi xuống mép giường, ánh mắt liếc chiếc giường vẫn có chút ướt, khẽ cười nói:
- Con là máu thịt chui ra từ bụng mẹ, từ nhỏ nhìn con trưởng thành, con là người thế nào mẹ còn không rõ sao?
- Nếu không phải người con thích, con sẽ để cậu ấy nhìn thấy cơ thể mình như vậy? Con sẽ đồng ý biểu lộ ra dáng vẻ như vậy trước mặt cậu ấy, e là cho dù bảo con chết, con cũng không làm được.
- Con nói cậu ấy là thần y, phải, cậu ấy quả thực là thần y. Tuy mẹ không hiểu y thuật nhưng mẹ biết có thể dùng châm cứu phối hợp với thuốc thang trong thời gian ngắn khiến ngực người ta tăng lên nhiều như vậy, đây tuyệt đối không phải ai cũng có thể làm được.
- Trong lòng con tự nhủ cậu ấy là thần y, con là bệnh nhân, chính là để an ủi tâm lý bản thân mà thôi. Mẹ chỉ hỏi con một câu, đổi lại là người đàn ông khác, cũng có y thuật như vậy, con sẽ chủ động xin chữa bệnh sao, con sẽ đồng ý làm vậy sao?
Tiết Uyển Đồng cắn môi không lên tiếng, nhưng gương mặt đã đỏ bừng nóng hổi, giống như thiêu đốt vậy.
Đổi lại là người khác, đồng ý làm vậy sao?
Vấn đề này trong lòng Tiết Uyển Đồng đã nghĩ ra đáp án trong vòng chưa đầy một giây, đương nhiên là không đồng ý.
Cho dù là Tần Dương mình cũng trải qua biết bao đấu tranh tâm lý kịch liệt mới đưa ra quyết định, mình đã tê dại bao lâu mới chủ động mở miệng xin chữa bệnh chứ?
Đây là do trước đây mình và Tần Dương đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sự anh dũng của cậu ấy ở quán karaoke, sự hào phóng của cậu ấy đối với Tiểu Cần, sự giúp đỡ của cậu ấy với mẹ mình, cậu ấy đối với mình có sự cảnh cáo của cấp trên, sự bảo vệ thân thiết của cậu ấy đối với mình từng chút từng chút in sâu vào trái tim cô, cuối cùng cô mới có thể đưa ra quyết định này.
Trong tiềm thức của cô thực ra còn có một suy nghĩ, đó là Tần Dương, cho dù cậu ấy nhìn thấy cơ thể mình cũng không sao, cũng không phải người ngoài…
Lâm Phương thấy Tiết Uyển Đồng không lên tiếng, biết trong lòng cô đã thầm chấp nhận, trong lòng không khỏi thở dài một cái.
Con gái lớn hơn Tần Dương mấy tuổi, hơn nữa con gái còn là giáo viên của Tần Dương. Trước tiên cho dù Tần Dương có đồng ý hay không, trở ngại dư luận xã hội không phải tùy tiện có thể vượt qua được…
- Tiểu Tần đối với con thế nào, cậu ấy có cảm tình với con mà, mẹ nói là tình cảm giữa nam nữ ấy?
Ánh mắt Tiết Uyển Đồng chút phức tạp, lắc đầu một cái:
- Chắc là không có, chắc cậu ấy chỉ xem con như cô giáo, người chị, bạn bè thôi. Bên cạnh cậu ấy không thiếu con gái xinh đẹp, hoa khôi khoa, hoa khôi trường, còn có ngôi sao đều thích cậu ấy…
Lâm Phương đưa tay nắm tay Tiết Uyển Đồng:
- Tiểu Tần là người đàn ông rất có bản lĩnh, phụ nữ thích cậu ấy nhiều cũng bình thường. Nếu cậu ấy thích con, vậy cho dù có khó khăn gì, con đều có thể vượt qua, có thể cố gắng thử, đừng để bản thân tiếc nuối. Nhưng nếu cậu ấy không thích con, con đừng ép chính mình. Đó chỉ sẽ khiến bản thân con càng thêm đau khổ, cứ duy trì quan hệ trước mắt đi, chưa chắc không phải chuyện tốt.
Tiết Uyển Đồng cụp hàng lông mi dài xuống, nhẹ giọng nói:
- Con biết rồi.
Lâm Phương thở dài một hơi:
- Phụ nữ chúng ta, quan trọng nhất là gặp được một người đàn ông thích mình và đồng ý bảo vệ mình, chăm sóc mình. Dù có khổ một chút cũng hạnh phúc. Nhưng ở cùng một người đàn ông không thích mình, đó mới là đau khổ. Cả đời mẹ đã sai một lần bỏ lỡ nửa đời người, mẹ không hi vọng con bước tiếp con đường của mẹ.
Lời này của Lâm Phương xuất phát từ nội tâm. Lúc trẻ bà bị cha của Tiết Uyển Đồng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, tưởng rằng bản thân gặp được tình yêu đích thực, ai ngờ lại gặp phải tên lưu manh, vì yêu bỏ trốn nhưng gặp phải kết quả ảm đạm. Điều này khiến tâm trạng Lâm Phương khi nhớ lại quá khứ vô cùng thổn thức.
Tiết Uyển Đồng dĩ nhiên biết nỗi lo âu của mẹ, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, đưa tay ôm lấy Lâm Phương:
- Mẹ, mẹ yên tâm đi. Tần Dương không phải người đó, cậu ấy đã giúp con rất nhiều việc. Cậu ấy tỉ mỉ, ôn nhu, chỉ cần có cậu ấy, chuyện gì cũng không làm tổn thương con được. Con rất có cảm giác an toàn, con không kìm được thích cậu ấy. Nhưng con sẽ không làm gì, chỉ cất giữ tình cảm này trong lòng. Có người để thích, tuy khổ sở nhưng suy cho cùng cũng là một loại hạnh phúc.
Lâm Phương đưa tay sờ đầu Tiết Uyển Đồng, trong mắt rơm rớm nước mắt:
- Tiểu Đồng con xinh đẹp như vậy, lại dịu dàng hiền lành thông minh như vậy, chắc chắn còn sẽ gặp người đàn ông tốt khác. Con nhất định sẽ hạnh phúc.
Tiết Uyển Đồng dạ một tiếng, không nói nữa lời, trái tim không tự chủ hiện lên gương mặt tươi cười đầy ánh mặt trời của Tần Dương, trong nụ cười mang theo vẻ trấn định ung dung, tựa như thiên hạ không có chuyện gì có thể làm khó cậu ấy…