Chương 510: Cha ở Anh
- Người dì nói tới là Tiếu Tâm An sao?
La Thi Nhã mỉm cười nói:
- Đúng vậy, trước đó có lẽ do dì không biết ông ta, ông ta cũng không biết dì, cả hai phe đều dốc hết sức đối đầu nhau, cuối cùng mới nhận ra nhau, sau đó một lần ông ta hẹn gặp mặt dì. Ông ta hiển nhiên là ông ta biết dì, bởi vì ông ta vừa nhìn thấy thì đã nói ra tên của dì rồi, tiếp đó ông ta nhanh gọn chìa tay ra, ném cho dì tập đoàn Vinh Hoa sắp đổ nát đó, ngược lại đã làm cho dì kiếm được một món hời.
Tần Dương cười nói:
- Chú Tiếu đối phó với Lý gia, là do sư phụ con giao phó, chủ nhân của Lý gia bất chấp quy định mà ra tay với một vãn bối như con, nên sư phụ con muốn giết gà dọa khỉ.
La Thi Nhã vẻ nghi ngờ nhìn Tần Dương:
- Tiếu Tâm An là một doanh nghiệp nổi tiếng trong nước, cũng là một đại gia nức tiếng, ông ta cũng nhận sự chỉ huy của sư phụ con sao?
Tần Dương cười híp mắt trả lời:
- Chú Tiếu vốn người của Ẩn Môn bọn con, sư phụ con là tông chủ của Ẩn Môn, đương nhiên chú ấy phải nghe lệnh sư phụ con rồi.
La Thi Nhã hai mắt trợn to, giật mình nhìn Tần Dương:
- Tiếu Tâm An là người của Ẩn Môn các con sao, nhưng chắc ông ấy chỉ là một người bình thường đúng không?
Tần Dương giải thích đơn giản một chút về định nghĩa của Ẩn thị, La Thi Nhã nghe xong, ra vẻ nghe thế là đủ rồi nói:
- Không ngờ tới Tiếu Tâm An lừng danh đó lại là tay sai của sư phụ con, sự giàu có của ông ấy không ngờ cũng là bởi vì sư phụ con, điều này đúng là khiến cho người ta nghe mà giật cả mình. Tiểu Dương Dương, sư môn của con đúng là ngầu thật đấy!
Trong thần sắc của Tần Dương không che giấu được có chút tự hào:
- Sư môn chúng con mặc dù số lượng người rất ít, nhưng ở trong giới tu hành lại có địa vị vô cùng đặc biệt, từ xưa tới nay đều như vậy.
La Thi Nhã tấm tắc khen:
- Sư môn các người quả thật rất lợi hại, Tiểu Dương Dương con phải cố gắng lên, tranh thủ vượt qua sư phụ của con, trở thành người lợi hại hơn, đến lúc đó dì út cũng có thể hiên ngang mà bước rồi. Nếu ai ức hiếp dì, con giúp dì cho hắn một trận!
Tần Dương cười ha ha nói:
- Đó là điều đương nhiên rồi, nếu như ai ức hiếp dì út, con nhất định đánh cho hắn đến cuộc sống cá nhân cũng không thể tự lo liệu được, đánh cho đến khi dì thực sự hả giận mới thôi!
La Thi Nhã cười khanh khách chìa tay chọc một cái lên mặt Tần Dương:
- Ừm, có lương tâm đấy, không uổng công thương con.
..
Thứ hai ngày, Tần Dương một mình kéo hành lý, lặng lẽ trở về kinh thành.
Công ty bên này cơ bản đã đi vào nề nếp, Tần Dương đã giao toàn bộ quyền quản lý công ty cho Hàn Chân, dù sao hướng phát triển mọi người đều đã bàn bạc thương lượng xong, cứ dựa theo hướng đi đó mà tiến hành là được rồi, còn như những chi tiết nhỏ phát sinh trong quá trình thì Tần Dương vốn không quan tâm, hoặc nói chính xác là, ngay cả toàn bộ công ty, Tần Dương cũng không hề để tâm thì đúng hơn.
Mẹ vẫn luôn bận rộn như thường lệ, cha vẫn cứ đi công tác, theo như lời của mẹ Tần Dương thì, trước đó ông ấy ở nhà được không đến hai tháng, đến mấy hôm gần đây thì lại tiếp tục xuất ngoại rồi.
- Trong lòng ông ấy, làm gì còn có cái nhà này, suốt ngày chạy vạy ở bên ngoài, vấn đề ở chỗ là chạy hoài cũng không thấy ông ấy chạy ra được chút tiếng tăm gì cả...
Lúc Tần Dương và La Thi Thiến cùng ngồi ăn cơm, nói tới Tần Hoa, La Thi Thiến đương nhiên không nhịn được phải than phiền mấy câu rồi, có điều vẻ mặt lúc này cũng không có tức giận bao nhiêu nữa, có lẽ bà sớm đã quen rồi, hay có thể là trong lòng bà ấy đã sớm không để ý nữa rồi.
Đối với việc này, Tần Dương cho dù muốn khuyên gì đó, quả thực cũng không có gì để khuyên. Ông bố này của hắn cứ suốt ngày ở bên ngoài làm việc, cho dù là vì sự nghiệp, vì lý tưởng đi chăng nữa, nhưng đối với gia đình mà nói, đúng là có chút không ra gì.
- Đúng rồi, mấy hôm nữa con đi Anh đúng không, cha con cũng đi sang bên đó rồi, nói là tham gia một diễn đàn hoạt động mua bán gì đó. Con đến Anh rồi nếu có thời gian, thì đi thăm ông ấy chút đi. Từ ngày con học đại học con cũng chưa gặp mặt ông ấy rồi còn gì.
Tần Dương dừng đũa lại:
- Cha ở Anh sao?
La Thi Thiến gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh:
- Ông ấy có gọi điện về mấy lần, đúng là ở Anh, có điều mẹ cũng không biết ông ấy ở bên đó làm gì. Từ trước tới giờ ông ấy không bao giờ nói chuyện công việc với mẹ cả, hoặc là có nói thì mẹ cũng chẳng có hứng thú gì.
Tần Dương cảm thấy như có một sự vui mừng ngoài mong đợi:
- Cha còn ở đó bao lâu nữa?
La Thi Thiến thuận miệng trả lời:
- Nói là còn phải một thời gian nữa, chắc con qua đó việc cũng không nhiều, cũng là giúp người ta chữa bệnh, du lịch là chính, tìm cơ hội đi thăm ông ấy đi, mặc dù ông ấy không có trách nhiệm đối với gia đình, nhưng đối với con thì lại rất tốt.
Tần Dương cười nói:
- Cái này đương nhiên là con biết. Được, đợi con sang bên đó sẽ đi tìm cha. Thôi, mẹ, mẹ cũng đừng tức giận nữa, con sẽ thay mẹ nghiêm túc phê bình phê bình cha, để cho cha biết được sai lầm của mình.
La Thi Thiến trừng mắt nhìn Tần Dương một cái:
- Thôi con không phải an ủi mẹ làm gì, nhiều năm như vậy rồi, mẹ cũng không quan tâm nữa, ông ấy không ly hôn mà cứ như vậy đi luôn cũng chẳng sao, dù sao bây giờ mẹ một lòng chỉ quan tâm tới việc của công ty, xung quanh cũng không có người nào tâm đầu ý hợp. Thôi thì cứ như vậy đi, nếu như ông ấy muốn ly hôn, mẹ lúc nào cũng được hết.
Tần Dương nghe thấy mẹ nói như vậy, trong lòng liền cảm thấy hơi khó chịu, an ủi:
- Dù tương lai của mẹ và cha như thế nào, chẳng phải mẹ còn có một cậu con trai đẹp trai biết nghe lời như con đây ở bên cạnh không phải sao? Đợi sau này con tìm cho mẹ một cô con dâu thông minh xinh đẹp, sinh cho mẹ mấy đứa cháu trai cháu gái kháu khỉnh dễ thương nữa, đến lúc đó ngày ngày vây quanh mẹ kêu bà nội bà nội...
Tâm tình La Thi Thiến vốn dĩ vì Tần Hoa không ra gì mà cảm thấy hụt hẫng, mất mát, nhưng khi nghe Tần Dương nói đến đây, tâm tình lập tức trở nên tươi tỉnh hơn, cười nói:
- Được đó, mới đó mà đã một học kỳ trôi qua rồi, quan hệ của con với mấy đứa Văn Vũ Nghiên, Hàn Thanh Thanh như thế nào rồi?
- Bạn bè, bây giờ vẫn là bạn bè thôi.
Tần Dương sờ lên mũi, cười híp mắt nói:
- Bọn con cũng đã nói rồi, trước khi Văn Vũ Nghiên tốt nghiệp, trước năm ba đại học chúng con không nói chuyện này. Dù sao bọn con cũng còn trẻ, còn phải mấy năm đèn sách nữa, thời gian còn nhiều mà.
La Thi Thiến ừ một tiếng, ngược lại cũng không giục Tần Dương:
- Con nói cũng không sai, cũng không cần phải gấp như vậy. Đường xa mới biết sức ngựa, sống lâu mới biết lòng người dở hay, là người phải ở với nhau cả đời, nhất định phải thận trọng, đừng có giống như mẹ và cha con vậy.
Tần Dương cười cười:
- Đúng rồi, con còn mời Hàn Thanh Thanh cùng đi Anh du lịch đó, sau này cô ấy muốn trở thành một nhà ngoại giao, ra nước ngoài giao lưu với người bản địa, tăng thêm khả năng giao tiếng Anh cũng là cần thiết.
La Thi Thiến cười híp mắt nhìn Tần Dương:
- Con mời Hàn Thanh Thanh đi Anh, đây chẳng phải là cặp đôi đi du lịch sao, vậy còn Văn Vũ Nghiên thì thế nào?
Tần Dương nhún nhún vai, vẻ mặt rất tự nhiên:
- Cô ấy là người bận rộn mà, làm gì có thời gian đi chơi chứ. Huống chi con mời Hàn Thanh Thanh đi, một là do người mời con đi là Konnie lại là bạn chung của cả hai, thứ hai cũng là giúp gia tăng khả năng nói tiếng Anh lên, đây cũng xem như là việc chính mà.
La Thi Thiến cười híp mắt nói:
- Xem ra, có vẻ như con thích Hàn Thanh Thanh hơn đó?
Tần Dương cười cười, không chối cãi, cũng không thừa nhận:
- Cô ấy là một cô gái tốt, cũng là một cô gái dũng cảm!
La Thi Thiến cười nói:
- Nếu không phải do chủ kiến của sư phụ con, sợ rằng con và Hàn Thanh Thanh đã đến với nhau rồi. Có điều mẹ thấy Văn Vũ Nghiên đối với con cũng rất có thiện cảm, e là đợi thêm một năm nữa, cũng đủ để con ưu sầu rồi, đến lúc đó nếu như cả hai cô gái đều thích con, xem con chọn thế nào...