Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 502 - Chương 512: Hai Người Thử Đánh Cược Xem

Chương 512: Hai người thử đánh cược xem
 

- Sau khi cậu tới nơi, thì đi tìm người này, tình huống cụ thể thế nào, hắn sẽ cung cấp cho cậu, hành động tiếp theo như thế nào thì cần tự bản thân cậu đi tính toán. Tóm lại, nhất định phải lấy được kết quả nghiên cứu hoàn chỉnh của Baer enzyme.

Tần Dương ừ một tiếng, trầm tĩnh hỏi:

- Có hạn chế thời gian không?

- Không hạn chế thời gian, tự bản thân cậu xem xét rồi xử lý.

Tần Dương ừ một tiếng, tỉ mỉ xem hết tất cả tư liệu trong tay, sau đó để xấp tài liệu xuống:

- Nếu đây là kết quả nghiên cứu khoa học, mà tôi thì lại không hiểu, vậy chắc là sẽ có người khác phụ trách phân biệt thật giả phải không?

Diệp Tây Đông cười nói:

- Việc này cậu không cần phải lo, chỉ cần cậu mang đồ tới, giao cho người tiếp ứng cậu là được, những chuyện còn lại cậu không cần phải lo.

Tần Dương đột nhiên gật đầu:

- OK, tôi hiểu rồi.

Nét mặt của Diệp Tây Đông trở nên nghiêm túc hơn:

- Phần kết quả nghiên cứu của Baer enzyme này rất quan trọng với nghiên cứu kỹ thuật gien của chúng ta, nên cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Tần Dương cười nói:

- Yên tâm đi, cho dù có phải mang theo cả một túi thuốc nổ, tôi nhất định cũng sẽ mang nó về.

Diệp Tây Đông bị câu nói của Tần Dương chọc cười, cười nói:

- Nhiệm vụ phải hoàn thành, nhưng an toàn cũng rất quan trọng. Nếu cậu có chuyện gì, chỉ sợ sư phụ cậu tới đánh tôi mất.

Tần Dương cười tủm tỉm hỏi:

- Lão đầu, ông đánh với sư phụ tôi, người nào lợi hại hơn vậy?

Diệp Tây Đông không trả lời hỏi ngược lại:

- Cậu cảm thấy thế nào?

Tần Dương cũng không e ngại Diệp Tây Đông, nghĩ cái gì thì nói cái đó:

- Mặc dù ông lớn tuổi hơn sư phụ tôi, nhưng mà, tôi cược năm đồng tiền, nhất định là ông đánh không lại sư phụ tôi! !

Diệp Tây Đông cười mắng:

- Thằng nhóc này, nói chuyện như vậy, không sợ tôi đánh cậu sao?

Tần Dương cười ha ha một tiếng:

- Xem ra là tôi nói đúng rồi.

Diệp Tây Đông cười nói:

- Sư phụ cậu được mệnh danh là Y Võ Song Tuyệt, ý chỉ chính là tuyệt đỉnh, hơn nữa không phải ai cũng có tư cách dùng chữ Tuyệt để xưng danh đâu, dù giờ cậu còn trẻ, thực lực lại xuất chúng, nhưng so với sư phụ cậu năm đó thì vẫn còn kém xa. Cậu có biết lúc trước khi sư phụ cậu đại náo Trung Hải thực lực của ông ấy đã là cảnh giới đại thành không, lúc đó ông ấy mới bao nhiêu tuổi chứ?

Tần Dương nghe vậy thì kinh hãi:

- Lúc còn ở Trung Hải, sư phụ cũng đã đạt tới cảnh giới đại thành rồi sao?

- Nói nhảm, bằng không thì trận chiến cuối cùng giữa ông ấy và Lục Thiên Sinh, làm sao có thể đánh đến mức kịch liệt như thế, cuối cùng bị người vây công, nhưng vẫn có thể phá vòng vây rời đi. Không có thực lực cảnh giới đại thành, cậu cảm thấy có thể làm được sao?

Tần Dương nghe vậy thì tức khắc cảm giác súng bái dâng lên trong lòng:

- Mặc dù biết sư phụ rất lợi hại, nhưng đúng là không ngờ ông ấy bá đạo tới mức này nha! Ha ha, nói như vậy, xem ra thực lực của lão đầu ông kém sư phụ tôi hơi bị nhiều đấy nhỉ!

Diệp Tây Đông cũng không tức giận, cười mắng:

- Tôi làm gì tiêu dao tự tại được như sư phụ cậu, ngày nào cũng phải bận rộn xử lý mấy chuyện như vậy, làm gì có thời gian tập trung tu hành. Thiên phú của sư phụ cậu cao, thời gian tu hành lại nhiều, đương nhiên là thực lực phải cao rồi.

Tần Dương nháy mắt mấy cái, cười hắc hắc nói:

- Sư phụ tôi không chỉ thực lực cao đâu nha, tài đánh cờ cũng rất cao đó, lúc tôi đánh cờ với ông ấy, ông ấy lúc nào cũng chấp tôi một quân đấy…

Diệp Tây Đông làm sao không biết Tần Dương có ý gì. Tôi đánh cờ còn kém sư phụ nhiều, nhưng mà nếu so với ông thì, tôi lại hơn ông một chút đó, nói như vậy, ông không những đánh không lại sư phụ tôi, mà đánh cờ cũng kém xa.

- Thằng nhóc này, cái miệng này đúng là... Đúng là muốn ăn đòn mà. Nào, chơi hai ván, nhìn xem cậu còn định khoác lác tới khi nào.

- Chơi thì chơi!

Nói làm liền làm, hai người Tần Dương và Diệp Tây Đông bắt đầu bày bàn cờ, bắt đầu chiến đấu.

- Nửa năm này, thằng nhóc cậu ở Trung Hải gây ra náo động không nhỏ nha.

Diệp Tây Đông vừa đánh cờ, vừa có vẻ rất tùy ý lên tiếng, còn nhìn Tần Dương một cái, ánh mắt có hơi khác lạ.

Tần Dương bình tĩnh như không có chuyện gì cả, đặt một quân xuống:

- Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn mà thôi, dù sao cũng không thể để cho người ta đánh tới tận cửa mà không trả đòn được.

Diệp Tây Đông nhẹ nhàng gật đầu, túy ý dặn dò một câu:

- Chú ý chừng mực, dù sao thì cậu cũng là người của Long Tổ, cũng không phải là người giang hồ hoàn toàn.

Tần Dương cười ha ha, ngẩng đầu:

- Tôi biết, thân phận đặc công của Long Tổ, sẽ cho tôi một chút bảo vệ và tiện lợi, nhưng tương tự, cũng sẽ hạn chế hành động của tôi. Lão đầu ông cứ yên tâm đi, tôi biết chừng mực mà.

Diệp Tây Đông nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Tần Dương, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Tôi nói vậy cũng không phải là có ý muốn trói buộc cậu, Lục Thiên Sinh bên kia chắc cũng đã phái đệ tử tới đối phó cậu, tính cách hắn cô ngạo, cũng không phải là người có thể nén giận.

Tần Dương ừ một tiếng:

- Cũng đã đánh qua một trận rồi, chẳng qua tôi cũng không dám chắc hai chuyện gần đây có phải do cô ta đứng sau giật dây không, chỉ thể đi một nước xem một bước thôi.

Diệp Tây Đông đặt một quân cờ xuống, khẽ nói:

- Ngồi mà đợi địch, dù sao thì cũng bị động, lúc cần chủ động thì phải chủ động. Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương (ra tay trước thì mạnh, ra tay sau gặp nạn), câu này cũng có đạo lý của nó.

Tần Dương hơi híp mắt lại, cầm một quân cờ lên, khẽ nói:

- Chủ yếu là tôi vẫn chưa nghĩ ra.

- Nghĩ cái gì?

Tần Dương cười nói:

- Dù sao hai bên vốn không oán không thù, tôi đang nghĩ mình nên làm tới mức nào. Huống hồ, ít nhất thì thực lực của Tư Đồ Hương cũng đã đạt đến hai mươi huyệt, nếu như tôi muốn giết cô ta thì rất dễ, nhưng nếu như phải đánh bại cô ta, sau đó lại làm cho cô ta nhận thua, thì đúng là không phải chuyện đơn giản đâu.

Diệp Tây Đông cảm thấy hứng thú hỏi:

- Vậy cô ta thì sao, cô ta định làm gì cậu? Giết cậu, hay là đánh bại cậu?

Tần Dương cười nói:

- Chuyện này tôi đã từng hỏi cô ấy rồi, tuy cô ta không đưa ra câu câu trả lời rõ ràng, nhưng tôi có thể cảm nhận được, cô ta cực kỳ muốn đánh bại tôi, ngược lại sát tâm cũng không quá nhiều. Nói cho cùng, cả hai người bọn tôi đều là chiến đấu thay sư phụ, bản thân chúng tôi cũng không có thù oán gì cả.

Diệp Tây Đông mỉm cười nói:

- Tôi gợi ý cho cậu một cách.

Tần Dương kinh ngạc hỏi:

- Cách gì?

- Cậu có thể đánh cược với cô ta.

Tần Dương ngồi thẳng người lên:

- Cược cái gì?

Diệp Tây Đông vừa cười tủm tỉm vừa nhìn thẳng vào Tần Dương:

- Nếu như cả hai người đều đã xác định mình không muốn giết chết đối phương, mà chỉ muốn đánh bại đối phương mà thôi, vậy tại sao không đánh cược đi, dùng một mục đích làm tiền cược, người nào làm được, thì người còn lại phải nhận thua, chẳng phải hai người cần chính là hiệu quả như vậy sao?

Hai mắt Tần Dương sáng lên:

- Cách thì như vậy, nhưng mục tiêu thì là gì đây, đánh nhau xem ai đánh thắng sao, cái này quá đơn giản thô bạo rồi, chắc là không được, thương nghiệp nhất định cũng không được...

Diệp Tây Đông cười nói:

- Chuyện này cũng rất đơn giản mà, ví dụ nha, người nào bị người kia bắt được ba lần, vậy thì coi như thua, dù sao thì nếu như đã rơi vào tay đối phương ba lần, như vậy cũng đủ để chứng minh ai mạnh hơn ai rồi. Dùng cái này làm điều kiện phân thắng thua, cũng xem như không oan ức phải không?

Tần Dương chớp chớp mắt, hai mắt sáng lên, nói:

- Cách này được đó, hai người đánh cược, đều có thể phân ra cao thấp, lấy 3 lần làm hạn định, người nào hoàn thành trước thì người đó thắng. Làm thế này, không chỉ có thể đạt được mục đích cuối cùng, hơn nữa cũng không cần phải đánh tới chết, dù sao đã bị người ta bắt lại ba lần, còn cần phải đánh nữa sao?

Diệp Tây Đông cười ha ha:

- Đúng, chính là như vậy!

Tần Dương tặng cho Diệp Tây Đông một ngón tay cái:

- Lão đầu, cách này rất được, cảm ơn!
Bình Luận (0)
Comment