Chương 513: Phu nhân công tước
Ý tưởng mà Diệp Tây Đông đưa ra rất khả thi. Sau đó, khi Tần Dương kể về nó cho Mạc Vũ nghe, ông cũng gật gù đồng ý.
- Đây là một biện pháp không tệ, vừa có thể phân định thắng thua mà lại không làm tổn thương hòa khí. Dù sao giữa con và Tư Đồ Hương không hề có ân oán, hơn nữa cô ta cũng coi như là đời sau của bạn cũ của thầy, không cần đánh đến ngươi sống ta chết.
Tần Dương cười nói:
- Con cũng cảm thấy không tệ. Thế nhưng còn phải xem ý của cô ta như thế nào đã. Không ai biết được cô ta nghĩ như thế nào. Vì cả mùa hè này con sẽ đều ở Anh nên sau khi về con sẽ tìm cô ta nói chuyện.
- Được, con đi đi. Lúc đi ra nước ngoài nhớ cẩn thận một chút.
- Con sẽ cẩn thận.
Trong lúc nhất thời Tần Dương cũng không bận bịu gì nên dành chút thời gian để tụ tập với mấy người Kim Cương. Sau đó Tần Dương thu xếp hành lý rồi đáp máy bay đi Luân Đôn - thủ đô của Anh.
Sau một hành trình dài, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Luân Đôn.
Tần Dương kéo vali của mình đi ra ngoài sân bay thì thấy công chúa Konnie đang đứng trong đám người vẫy tay với mình.
Tần Dương tháo kính mắt xuống, mỉm cười chào đón.
- Chào cậu.
Konnie nhiệt tình đi tới, tặng cho Tần Dương một cái ôm chào mừng rồi mỉm cười:
- Tần thân mến, chào mừng cậu đến Anh.
Tần Dương cười cười:
- Cô nhiệt tình quá cẩn thận dọa tôi chạy mắt đấy.
Konnie buông Tần Dương ra, cười hì hì:
- Da mặt của cậu rất dày nên không sợ bị dọa chạy đâu.
Có một vệ sĩ to cao đứng sau lưng Konnie bước đến xách hành lý giúp Tần Dương. Tần Dương và Konnie sóng vai nhau đi ra bên ngoài.
Tần Dương đánh giá khung cảnh xung quanh rồi cười nói:
- Cô đường đường là công chúa, đi đến đâu như thế này không sợ bị vây xem hay gặp phiền phức sao?
Konnie cười cười, chỉ vào chiếc kính mắt to tổ bố đang che đi một nửa khuôn mặt của cô:
- Với chiếc kính mắt này thì ai nhận ra được tôi? Hơn nữa tôi chỉ là một công chúa không có quyền kế thừa vương vị, người ta vây xem tôi để làm gì chứ.
Tần Dương cười trêu ghẹo:
- Cô cứ khiêm tốn. Dù không có quyền kế thừa vương vị nhưng cô vẫn là một công chúa thật sự.
Konnie vểnh miệng lên:
- Công chúa? Sao lúc trước tôi không cảm thấy cậu coi tôi là công chúa? Giống như là thị nữ thì có.
Tần Dương hiểu rõ Konnie đang nhắc đến sự tình ở trên hoang đảo nên cười hắc hắc:
- Dòng đời xô đẩy thôi.
Trong lúc nói chuyện, hai người đi đến bên ngoài phi trường, một chiếc Lincoln phóng tới, Tần Dương cười nói:
- Xe bự ghê ha. Làm tôi cảm thấy được yêu mà sợ đấy.
Konnie nở nụ cười xinh đẹp:
- Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, là bạn của tôi cơ mà. Hơn nữa lần này cậu đến đây là để giúp cô của tôi chữa bệnh nên tất nhiên là khách quý, tôi phải dùng nghi thức long trọng để đón tiếp chứ.
Tần Dương lên xe, đánh giá không gian rộng mênh mông, cười nói:
- Chính vì chúng ta là bạn bè nên không cần khách sáo như thế này, cứ phiên phiến thôi.
Konnie mỉm cười nói:
- Đấy cũng không phải xe của tôi. Dù là công chúa nhưng tôi là công chúa nghèo rớt rau muốn. Đây là xe của cô Minna của tôi, cậu đến chữa bệnh cho cô ấy nhưng cô không thể cử động nên nhờ tôi đến đón.
Tần Dương cười nói:
- Cô Minna của cô chắc hẳn đã gặp không ít bác sĩ nhỉ. Những chuyên gia ấy đều nói không trị được, còn một thanh niên mới hai mươi tuổi như tôi bảo trị được, chẳng lẽ cô ấy tin sao?
Konnie lè lưỡi:
- Tất nhiên là không quá tin. Thế nhưng tôi biết rõ khả năng của cậu, cũng biết cậu không nói khoác bao giờ. Cậu bảo chỉ nắm chắc một nửa thì chắc chắn cũng nắm chắc ít nhất bảy đến tám phần. Tôi đã kể cho cô Minna về lần cậu dùng châm bạc cầm màu, còn kể về lần cậu cứu mạng tôi nên cô Minna cũng hơi tin.
Hơi dừng lại một chút, Konnie bất đắc dĩ nói:
- Hơn nữa, bây giờ tất cả các chuyên gia đều bảo không có hi vọng, cậu lại bảo chữa được thì dù có thật hay không cũng phải thử. Hơn nữa tôi vẫn muốn mời cậu đến Luân Đôn chơi, đây coi như tiện cả đôi đường.
Tần Dương cười cười:
- Ồ, ra là vẫn bán tín bán nghi, chỉ là bấu víu lấy một tia hi vọng. Dù sao trước đó tôi mới chỉ xem kết quả chẩn đoán chứ chưa tận tay kiểm tra trên thực tế, thế nhưng dù kết quả có thế nào tôi cũng sẽ dốc hết sức.
Konnie chắp hai tay trước ngực:
- Tần, mong cậu hãy chữa khỏi cho cô ấy. Từ bé đến giờ cô ấy luôn đối xử rất tốt với tôi. Lúc tôi nhìn cô ấy nằm cứng trên giường không thể động đậy thì lòng tôi khó chịu lắm.
Tần Dương an ủi:
- Yên tâm đi, nếu không có gì bất ngờ thì sau mùa hè này cô Minna sẽ có thể đứng thẳng dậy và đi bộ.
Konnie nghe Tần Dương cam đoan thì mở to mắt, vui mừng nói:
- Thật à? Cậu đừng vì an ủi tôi mà nói dối nha.
Tần Dương mỉm cười:
- Tôi là loại người đó sao?
Trên mặt của Konnie nở nụ cười tươi như hoa, trông rất xinh đẹp:
- Thật là tốt quá. Tần, có thể biết cậu là may mắn của cuộc đời tôi.
Tần Dương cười ha ha:
- Có thể làm bạn với một công chúa là điều mà tôi chưa từng nghĩ đến. Đúng rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?
Konnie đáp không do dự:
- Đến cổ bảo của cô Minna. Ở vương cung rất phiền phức, không tự do tự tại như ở cổ bảo của cô Minna đâu. Cậu yên tâm, thời gian tiếp theo sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, tôi sẽ luôn đi cùng cậu.
Cổ bảo?
Tần Dương buông lỏng, thế thì rất tốt.
Trước đó hắn còn lo Konnie sẽ kéo mình đến vương cung. Lần này hắn không chỉ chữa bệnh giúp Minna mà còn có nhiệm vụ trong người. Nếu như phải ở nơi canh gác nghiêm mật thì rất bất tiện.
- Tôi còn chưa chữa bệnh mà ở chỗ đấy sợ không tiện. Hay tôi đi thuê phòng khách sạn…
Tần Dương chưa dứt câu thì Konnie đã lườm hắn:
- Dù không đến để chữa bệnh thì đây coi như là đến chơi nhà của cô Minna đi. Cô và chú đều là người tốt và nhiệt tình. Cậu đừng quên cậu là bạn và cũng là ân nhân cứu mạng của tôi.
Tần Dương bất đắc dĩ nói:
- Được rồi. Tôi theo cô đi.
Trên mặt Konnie nở nụ cười chiến thắng:
- Cậu không cần lo gì cả, mọi thứ tôi sẽ thu xếp hết.
Tần Dương cười ha ha:
- Không phải cô vẫn hay muốn đi chu du các quốc gia khác à? Sắp tới có đi đâu không?
Konnie lắc đầu:
- Chắc tầm tháng tám tôi sẽ đi một chuyến. Bây giờ vẫn còn sớm, để đi chơi với cậu đã.
Tần Dương cười cười rồi chợt nhớ đến một chuyện:
- Đúng rồi, tôi phải xưng hô với cô Minna như thế nào?
Konnie cười cười giới thiệu:
- Chú của tôi là công tước Kenrat, cậu có thể gọi cô Minna là phu nhân Kenrat.
Công tước?
Thế có nghĩa là mình sắp tiếp xúc trực tiếp với tầng lớp cao cấp của vương thất Anh?
Dù trước đây khi làm nghiệm vụ cũng đã từng gặp qua một vài người trong hoàng tộc nhưng do nhiệm vụ đặc thù nên cũng chỉ nhìn từ xa. Lần này thì hay rồi, đến quang minh chính đại còn được tiếp đãi như thượng khách...