Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 526 - Chương 536: Sự Ấm Áp Trong Nhiệm Vụ

Chương 536: Sự ấm áp trong nhiệm vụ
 

- Ồ, mặt nạ này đúng là tinh xảo, không nhìn kỹ thật sự không nhận ra.

Tần Hoa cẩn thận đánh giá Tần Dương trước mặt, ánh mắt có chút ngạc nhiên.

Tần Dương cũng tò mò hỏi ngược lại:

- Lẽ nào cha không biết món đồ này?

Tần Hoa cười nói:

- Chưa sử dụng bao giờ.

Tần Dương kỳ quái hỏi:

- Người thường xuyên thi hành nhiệm vụ như cha sao không làm một cái?

Tần Hoa lắc đầu nói:

- Mặt nạ da người này tuy độ chân thực rất cao nhưng dù sao cũng không phải mặt thật. Nếu chỉ mang theo làm chút việc như ám sát các kiểu, dĩ nhiên không thành vấn đề. Nhưng nếu cần tiếp xúc với người khác ở cự ly gần vẫn rất dễ bị phát hiện.

- Công việc cha làm đều phải giao tiếp nhiều, thường trò chuyện mặt đối mặt với người ta, còn thường xuyên bị người ta kiểm tra lục soát kiểm tra cơ thể. Mặt nạ này ngược lại dễ khiến cha bại lộ. Trong tình huống đặc biệt, một khi bị lộ ra mang mặt nạ thì chỉ có đường chết. Thế mới nói, thứ này không thích hợp với cha. Huống hồ thân phận cha dùng vốn dĩ là giả, thân phận giả chính là cha, không cần che giấu thêm.

Tần Dương ngẫm nghĩ cũng thấy đúng. Mặt nạ da người này quả thực độ chân thực rất cao, nhưng đúng là không qua nổi quan sát mặt đối mặt. Hơn nữa nếu thường xuyên trò chuyện giao lưu mặt đối mặt với nhân vật nguy hiểm, mang mặt nạ đúng là không ổn thỏa bằng dùng thân phận giả. Dù sao dùng mặt nạ không phải cũng chính là vì tạo ra thân phận giả sao?

Mặt nạ mô phỏng da thật cũng thích hợp với mình như vậy, thân phận bình thường là chân thực, không tiện bại lộ. Nhưng nếu cần làm một số chuyện riêng tư không thể bị bại lộ, thì dùng khuôn mặt khác xuất hiện, đồng thời không cho người ta quan sát trực tiếp, ví dụ như Tần Dương bây giờ.

- Giờ chúng ta phải làm gì?

Tần Hoa ngồi xuống, đưa tài liệu cho Tần Dương:

- Norca là người cha muốn bắt. Đã biết điểm dừng chân của hắn, nhưng chỗ đó là một trang viện tư nhân. Bên trong có ít nhất 20-30 người trang bị vũ khí.

Tần Dương mở tài liệu ra, cẩn thận kiểm tra.

Tần Hoa đưa thêm một xấp tài liệu:

- Đây là tài liệu cụ thể của trang viện. Cha định lẻn vào trang viện, vậy nên cần một người tiếp ứng. Dù sao tốc độ cha dẫn người rời đi chắc chắn sẽ không nhanh.

Tần Dương dạ một tiếng, không nói gì thêm, chỉ cẩn thận lật giở xem tất cả tài liệu.

Tần Hoa cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng ngồi đợi bên cạnh.

Thật lâu sau, Tần Dương mới ngẩng đầu lên:

- Kế hoạch của cha là gì?

Tần Hoa chỉ vào bản đồ:

- Cha định lẻn vào từ đây. Sau khi tiến vào trong bắt được người thì rút lui từ chỗ này. Con lái xe đến đây, trực tiếp phá vỡ tường rào tiếp ứng chúng ta rời đi.

Tần Dương nhìn kỹ một phen, cười nói:

- Lẻn vào thì không sao, nhưng quá trình cha bắt người rất dễ kinh động người khác. Một khi kinh động đối phương, cha còn dẫn theo một người thì tuyệt đối không thể phá vòng vây của hai mươi ba mươi tay súng trang bị đầy đủ đến đây được. Dù sao khoảng cách này cũng không ngắn.

Biểu cảm Tần Hoa có chút bất lực:

- Đây đã là khoảng cách ngắn nhất. Cha chỉ có thể hết sức cẩn thận, tranh thủ không kinh động bất kỳ ai, lặng lẽ tìm được mục tiêu, chích thuốc mê sau đó lặng lẽ mang đi.

Ngón tay Tần Dương gõ bàn một cái, khẽ cười nói:

- Con có cách này.

Tần Hoa hứng thú nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Nói ra xem thử.

Hai cha con Tần Hoa và Tần Dương bình thường không tiếp xúc nhiều. Cho dù ở cùng nhau, bầu không khí trong nhà cũng không hài hòa cho lắm, cũng không có cơ hội tâm sự thật sự. Nhưng vào lúc này, hai người cùng nhau thảo luận về nhiệm vụ đang chấp hành, không ngờ lại có cảm giác ấm áp.

Tần Dương chỉ vào một điểm khác trên bản đồ:

- Chúng ta rút lui từ đây. Chỉ khi bắt được người xong là có thể lập tức rời đi, căn bản không cho đối phương có chút cơ hội đuổi bắt nào.

Tần Hoa nhìn bản đồ, cau mày nói:

- Chỗ đó quả thật rất gần, nhưng không chỉ có tường rào cao, mà còn có ao rất sâu. Lẽ nào con định đưa người lặn xuống nước rời đi sao. Không có dụng cụ gì, đó là điều không thể.

Tần Dương tự tin cười nói:

- Không, chúng ta rời đi từ không trung!

Tần Hoa lắc đầu:

- Xung quanh ngoài tường rào chắn, ngay cả một cái cây cũng không có, không thể dùng dây thừng làm dây leo.

Tần Dương cười hehe:

- Không phải, chúng ta tạo ra một cái. Có điều cha à, con cảm thấy nên đổi một chút, con vào trong bắt người, cha tiếp ứng con!

Tần Hoa cau mày nói:

- Đây là nhiệm vụ của cha.

Tần Dương không nhượng bộ chút nào:

- Nhưng con là người tu hành, bàn về kinh nghiệm có thể cha phong phú hơn con. Nhưng bàn về sức chiến đấu con chắc chắn cao hơn cha. Bây giờ lập ra sách lược, chỉ là thi hành thôi, con nhất định sẽ không thua kém cha. Nếu con đi, tính an toàn sẽ khá cao.

Tần Hoa vẫn kiên định như cũ:

- Nhưng nếu con xảy ra chuyện, cha sẽ không có cách nào ăn nói với mẹ con được!

Tần Dương đối chọi gay gắt:

- Cha là cha con, con xảy ra chuyện, cha cũng không thể ăn nói với con được. Huống hồ nếu cha thật sự bại lộ, con ngoài việc rút súng bắn người cứu cha, còn có khả năng nào khác sao?

Tần Hoa nhìn chằm chằm Tần Dương, Tần Dương nhìn lại Tần Hoa, không hề nhượng bộ.

- Tin con đi cha. Bất quá chỉ là lẻn vào bắt một người thôi mà, nhiệm có độ khó gấp 10 lần con đã trải qua không ít.

Hồi lâu sau Tần Hoa thỏa hiệp nói:

- Được rồi, con vào trong, cha tiếp ứng. Có điều con phải nhớ, có bắt được người hay không cũng không sao, nhưng nhất định phải bảo vệ an toàn cho bản thân, an toàn là nhất!

Tần Dương thở phào nhẹ nhõm, hì hì cười nói:

- Yên tâm đi cha, con có chừng mực mà. Vậy nếu rút lui từ chỗ này, chúng ta cần thay đổi kế hoạch một chút.

Tần Hoa nghe xong kế hoạch của Tần Dương, ánh mắt cũng sáng lên:

- Được lắm, cách này của con không tệ. Đầu óc nhanh nhạy đấy.

Tần Dương khẽ mỉm cười:

- Học được trong phim đặc công đó.

Tần Hoa sửng sốt, bất đắc dĩ nói:

- Con còn xem phim đặc công à?

Tần Dương cười bảo:

- Phải. Tuy rất nhiều thứ suy cho kỹ thì không ổn, nhưng luôn có một vài tình tiết sẽ vô tình cho ta gợi ý. Đây là những điều đặc công không thể học được khi huấn luyện.

Tần Hoa nâng đồng hồ lên xem thời gian:

- Được rồi. Chuẩn bị một chút là chúng ta có thể lên đường!

- Dạ!

Hai người xách một túi đồ rời khỏi chỗ ẩn thân, sau đó ngồi vào một chiếc xe tải. Phía trước chiếc xe tải này còn gắn thanh chống va chạm bằng thép, hiển nhiên để chuẩn bị phá tường. Bây giờ kế hoạch đã thay đổi, quả thực không cần đến.

Hai người lái xe tải, thừa dịp trời tối, đi đến trang viện tư nhân của nhân vật mục tiêu ẩn núp.

Chủ nhân trang viện này bề ngoài là một thương nhân, trên thực tế là một tên buôn lậu, có rất nhiều vụ làm ăn đen tối không thể tiết lộ. Lần này kẻ cần bắt là Norca chỉ ở tạm ở đây, có lẽ hắn cũng đánh hơi được sự không an toàn.

Xe chậm rãi đậu tại bóng tối ở phía xa. Hai người ngồi trong buồng lái, tắt đèn, lẳng lặng chờ đến lúc hành động.

- Khiến con trở thành một đặc công là quyết định của cha, con có hận quyết định này của cha không?
Bình Luận (0)
Comment