Chương 537: Cha nên về hưu rồi!
Trong buồng lái yên tĩnh và tối tăm, chỉ có đầu mẩu thuốc lá nơi khóe miệng Tần Hoa là đỏ rực, từ từ lan dần trong đêm tối.
Tần Dương quay mặt qua, nhìn sắc đỏ ở đầu mẫu thuốc lá chập chờn rọi vào gương mặt phụ thân, trên gương mặt hiện ra dáng vẻ tươi cười.
- Vở đầu mẫu thuốc lá chập chờn rọi vào gương mặt phụ thân, trên gương
Tần Hoa trầm mặc mấy giây:
- Cha không hối hận.
Tần Dương nhún nhún vai, thần thái nhẹ nhõm:
- Vậy không phải xong rồi sao. Tại sao con phải hận cha? Làm đặc công, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng thực ra rất thú vị. Hơn nữa, con không có ý định làm đến già giống như cha đâu, cái này con đã thương lượng rõ với lão đầu rồi.
- Lão đy c
Mặt Tần Hoa lộ vẻ tươi cười:
- Quan hi con hai người xem ra không tệ.
Tần Dương cười cười:
- Vâng. Có lẽ bởi vì xuất thân của con vốn như con đường hoang, cho nên yêu cầu của ông ấy đối với con không quá nghiêm khắc như mọi người. Hơn nữa dường như nguyên tắc quản lý đối với đặc công là tu hành gia vốn cũng đặc thù hơn một chút.
Tần Hoa thân là lão đặc công, đương nhiên hiểu rõ những lời nói này của Tần Dương. Ông khẽ nói:
- Cũng đúng, quần chúng đặc thù dùng phương pháp quản lý đặc thù. Hơn nữa mỗi lần điều động các con, thường thường đều là nhiệm vụ nguy hiểm hơn. Nếu các con đã gánh nguy hiểm lớn hơn, vậy dĩ nhiên cũng phải có đãi ngộ tương ứng, đúng rồi, nhiệm vụ lần này con tới đây khó khăn không?
Tần Dương cười cười nói:
- Không tính là khó khăn lắm. Chỉ là vào viện nghiên cứu Hadrid đánh cắp một phần thành quả nghiên cứu. Con chuẩn bị tối mai hành động. Cha đừng lo lắng, nhiệm vụ này cho dù thất bại, vấn đề an toàn cũng không đáng ngại.
Tần Hoa nhíu mày:
- Là bởi vì nhân tiện chuyến đi Anh quốc này sao?
Tần Dương gật đầu:
- Vâng, nhiệm vụ này là nhiệm vụ dài kỳ. Đều là do trước đó con ngẫu nhiên lấy được một món đồ mà ra. Lão đầu nói nếu đã do con dây ra, thì để cho con tự đi hoàn thành. Đợi đến lúc thích hợp, sẽ có lợi cho con.
- Có lợi?
Mặc dù giữa các đặc công có nguyên tắc phải giữ bí mật. Nhưng chuyện bản thân Tần Dương lấy được con Chip thì không thuộc về nhiệm vụ, chỉ là ngẫu nhiên. Hơn nữa đều là thành viên của Long tổ, lại là cha con, tiết lộ một chút chuyện ngoài lề cũng không vấn đề gì. Huống chi, Tần Dương cũng không biết điểm mấu chốt thực sự của nó.
- Vâng, trước đó ở Trung Hải con đã đắc tội một người. Hắn thuê sát thủ đối phó con...
Tần Dương đem chuyện lấy được con Chip nói sơ qua trong dăm ba câu. Trong lần đầu kể cho cha nghe chuyện mà mình đã trải qua trong một năm vừa rồi, hắn không hề nhắc đến một chữ nào về chuyện này
- Những chuyện mà con trải qua, cũng nguy hiểm và tàn khốc nhỉ.
Tần Hoa cảm thán một tiếng, lại dặn dò:
- Con là người lớn rồi, cha cũng không có gì tốt để dạy con cả. Bất kể là nhiệm vụ, hay là ân oán xã hội, hay hoặc là ân oán sư môn của con, tóm lại phải cẩn thận. Người còn sống thì vẫn còn có cơ hội, người chết rồi là chẳng còn gì nữa.
Tần Dương vâng một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy thú vị:
- Cha con ta nói chuyện như vậy, phong cách có vẻ mới nhỉ...
Tần Hoa kinh ngạc hỏi:
- Nói thế là thế nào?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Cha của người ta dạy con mình, nhất định đều nói những câu như là phải cố gắng học hành, không nên yêu đương, ít chơi game, đừng mải ăn chơi mất cả ý chí đại loại như vậy. Chúng ta lại nói chuyện sống chết một cách rất nhẹ nhàng, hoàn toàn là khích lệ lẫn nhau, vậy còn chưa đủ tươi mới sao?
Tần Hoa bị mấy lời nói của Tần Dương chọc cười, nghĩ nghĩ một chút nói:
- Quả đúng là có điểm lạ. Có điều, ở trong mắt cha, con đã sớm là người trưởng thành rồi, hơn nữa chúng ta cùng làm việc ở một bộ phận dốc sức vì quốc gia. Trên một ý nghĩa rất lớn nào đó chúng ta là đồng chí, thì phương thức nói chuyện đương nhiên phải có chỗ khác rồi.
Tần Dương do dự mấy giây hỏi:
- Cha làm bao nhiêu năm rồi?
Tần Hoa cười nói:
- Tầm hơn 20 năm rồi, trước khi quen mẹ con cha là đặc công rồi. Thật sự tính ra thì công việc của cha cũng không phải là loại đặc biệt nguy hiểm, chủ yếu vẫn là ở các nơi trên thế giới nghe ngóng tình báo, cơ hội ra tay tương đối ít. Nếu như cả ngày phải chấp hành nhiệm vụ sinh tử thì làm gì còn dám kết hôn sinh con chứ...
Tần Dương nhẹ giọng hỏi:
- Là điều gì khiến cha trụ được nhiều năm như vậy?
Tần Hoa cười cười:
- Một phương diện là niềm tin, một phương diện khác cũng là thói quen. Những người giống như chúng ta đây, quen với cuộc sống như thế này, cũng giống như là công việc vậy.
Tần Dương vâng một tiếng:
- Con lại không nghĩ nhiều như vậy. Con vào nơi này, tựa như sư phụ nói là vì muốn tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu và thực lực lên cho con, cũng là để cho con có thêm một thân phận bảo hộ. Đương nhiên con cũng yêu quý quốc gia mình, nhưng cũng chưa nói đến mức phải chết mới thôi, quyết chí thề không đổi. Đây cũng giống như một cuộc trao đổi, con cống hiến cho quốc gia, quốc gia hồi đáp cho con. Ừm, tựa như cha nói, là một công việc, cho nên có lẽ con sẽ còn làm thêm vài năm, nhưng sẽ không giống cha làm không ngừng nghỉ.
Tần Hoa cười nói:
- Như vậy rất tốt. Tình hình của cha và mẹ con, con cũng thấy rồi. Về sau cha và mẹ như thế nào chưa nói đến, nhưng 20 năm qua cũng đã mâu thuẫn chồng chất. Rất nhiều vấn đề không phải là cha không muốn giải thích, không phải là không muốn, mà là không thể nói, không có cách nào giải thích rõ ràng. Cha không hi vọng con dẫm lên vết xe đổ của cha...
Tần Dương cười nói:
- Cha có từng cân nhắc đến chuyện, nói rõ thân phận của cha với mẹ hay không? Cho dù không nói rõ được mười mươi, cũng phải nói cho mẹ hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng cha, vậy thì vẫn được chứ?
Tần Hoa lắc lắc đầu:
- Việc gì chứ. Bây giờ như vậy, cho dù bà ấy bất mãn đối với cha, rốt cuộc cũng chỉ là bất mãn với con người cha thôi, không cần phải nơm nớp lo sợ. Nhưng nếu như bà ấy biết công việc cha làm, vậy bà ấy còn không ngày đêm lo lắng sao. Tính cách mẹ con con cũng không phải không biết, nếu biết rõ cha ở bên bờ vực sinh tử, chỉ sợ bà ấy đêm cũng ngủ không yên giấc.
Tần Dương ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Phụ nữ mà, lúc không biết, oán trách đủ kiểu, nhưng thật sự biết rõ nguyên nhân, chỉ sợ lại lo lắng đủ loại.
Tần Dương nhìn khuôn mặt có chút u ám của cha mình, trong lòng không nhịn được thở dài. Cha cũng là có ý tốt, chấp nhận để mẹ hiểu lầm, cũng không muốn để cho mẹ lo lắng...
- Bây giờ cha cũng đã sắp năm mươi rồi, sắp sửa về hưu được rồi. Nhất là dạng nhiệm vụ tuyến đầu như vậy, đánh đánh giết giết, đó cũng không phải là chuyện mà kinh nghiệm có thể bù đắp triệt để được.
Tần Hoa ừ một tiếng:
- Đúng là như vậy. Sau lần này trở về cha sẽ cân nhắc chuyện điều chuyển nhiệm vụ ra làm công tác phía sau hậu đài.
Trên mặt Tần Dương toát ra chút ngạc nhiên vui mừng:
- Thật sao, cha đừng lừa con đấy?
Tần Hoa cười nói:
- Kỳ thật con nói không sai. Cha công tác đến giờ cũng đã quá lâu rồi, cũng phả dành ít thời gian sống cho bản thân, không phải sao? Công tác phía sau hậu đài cũng là công tác vậy. Ít nhất càng có nhiều thời gian ở cùng với mẹ con, cũng không cần bà ấy lo lắng.
Tần Dương cười nói:
- Vậy thì quá tốt rồi. Cha thấy mẹ đối với cha đó, chính là yêu càng đậm hận càng sâi. Trước đó con còn từng hỏi mẹ có muốn ly hôn hay không, mẹ tình nguyện dây dưa như vậy với cha, cũng không nói muốn ly hôn, chỉ cần cha bớt chút thời gian cho mẹ. Phụ nữ mà, cơn giận này một khi qua đi, thì không có gì là vấn đề cả.
Tần Hoa bị con trai trêu chọc như vậy, lập tức cũng có chút xấu hổ:
- Tiểu tử thúi, đùa giỡn với cả cha nữa hả !
Tần Dương cười hì hì:
- Con nói đều là sự thật mà.
Vẻ mặt Tần Hoa có phần không trụ được, vỗ lên đầu Tần Dương một cái:
- Cố gắng mà chăm sóc tốt bản thân con đi, nhìn Tiểu Tử con cũng là nợ tình quấn thân đấy, xem về sau con làm thế nào!