Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 529 - Chương 539: Kĩ Năng Cấp 1

Chương 539: Kĩ năng cấp 1
 

Lần này Tần Dương không chú trọng im hơi lặng tiếng nữa, trực tiếp nhắm ngay cửa sổ trước mặt bóp cò.

- Rào!

Cửa kiếng sân thượng ầm ầm vỡ vụn, Tần Dương trực tiếp xông vào.

Trong phòng, một người phụ nữ hoảng sợ che miệng, nhìn Tần Dương phá cửa vào.

- Quấy rầy rồi!

Nòng súng của Tần Dương quét qua cô, thuận miệng nói xin lỗi, sau đó nhanh chóng vọt ra khỏi cửa.

Tuy sân thượng này chỉ cách nhau mấy thước, nhưng lại thấp hơn một tầng. Khi Tần Dương xông ra khỏi phòng, hành lang ngoài cửa không có bất kì ai.

Cùng lúc đó, lầu ba vang lên tiếng súng. Hẳn là người đột nhập đang chiến với bảo vệ.

- Chuyện gì vậy?

Tai nghe của Tần Dương vang lên giọng nói trầm thấp lo lắng của Tần Hoa.

Tần Dương vừa chạy băng băng về phía cuối lầu hai, vừa nhanh chóng trả lời:

- Mục tiêu đã vào tay. Còn có kẻ khác đột nhập, đ- ng độ rồi, đang rút lui, chuẩn bị tiếp ứng!

Tần Dương mới vừa lao ra cửa phòng, trên một ban công khác có một người đàn ông nhảy lên không. Người đó ung dung bước qua khoảng cách năm sáu mét, bắt lấy lan can, sau đó xoay mình tiến vào sân thượng, xông vào nhà. Trước đó ban công sân thượng có vài tay súng xông ra, nhắm ngay lưng hắn bóp cò, nhưng toàn bộ đạn đều bắn vào hư không.

Tần Dương xông qua hành lang, đi tới cuối hắn bèn bỏ súng xuống, vứt túi xách trên mặt đất, móc súng phóng dây từ bên trong ra.

Cùng lúc đó, Tần Hoa đã lái xe tải xuất hiện bên ngoài tường thành ngay phía trước Tần Dương, giữa tường thành và chỗ của Tần Dương là một cái ao nhân tạo rộng lớn.

Tần Dương nâng súng phóng dây lên, nhắm vào đuôi xe tải, bóp cò.

Sợi dây bắn ra từ đầu súng phóng dây nhanh chóng vượt qua khoảng không trên ao, vượt qua tường thành, sau đó bắn vào đuôi xe tải. Tần Hoa sớm đã chờ ở trong đuôi xe, một phát nắm lấy đầu sợi dây bắn vào đuôi xe, móc vào một cái khoen trong xe tải, sau đó nhảy xuống, nhanh chóng chạy đến đầu xe, khởi động.

Trên lầu, Tần Dương nghe thấy tiếng bước chân sau lưng. Hắn cũng không thèm quay đầu nhìn, trực tiếp đưa súng ra bắn loạn xạ.

Lối đi nhỏ hẹp, người đàn ông đuổi tới không thể mạnh dạn tiếng vào, chỉ có thể né tránh sau một cánh cửa, mượn vách tường che người.

Tiếng bước chân vang lên, một đám ông chú cầm súng xông đến. Người đàn ông trong lối đi nhíu mày một cái, quay đầu nổ súng. Đám ông chú đuổi tới nhất thời ngã xuống hai người, điều này khiến cho tình thế bọn họ đuổi tới lập tức bị áp chế. Bọn họ nằm ở cửa hành lang, bắn vào trong.

Người đàn ông này nhất thời bị kẹp ở giữa, cũng may phía Tần Dương không định tấn công ông ta, chỉ tranh thủ cơ hội này nhanh chóng cố định tốt dây của súng phóng dây. Mặt khác Tần Hoa cũng lái xe tải từ từ về trước, kéo căng sợi dây cho thẳng.

Tần Dương thò đầu nhìn hành lang, phát hiện kẻ đuổi đến kia bị người ta ngăn ở lối đi, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tần Dương quay đầu quét một lượt, sau đó cõng Norca leo lên bệ cửa sổ, móc vòng đeo tay lên sợi dây đã được kéo căng, cả người nhanh chóng trượt xuống dưới.

Người đàn ông ở lối đi vẫn luôn chú ý đến Tần Dương. Mắt thấy Tần Dương trượt xuống, gã xoay tay bắn hai phát súng, nhanh chóng xong ra khỏi chỗ núp, xông đến bên ban công. Đúng lúc thấy Tần Dương trượt qua khoảng không trên ao.

Gã giơ súng lên theo bản năng, nhưng chợt buông súng trong tay xuống, vì Tần Dương cõng Norca trên lưng, cho dù bắn trúng cũng chỉ có thể bắn trúng Norca. Việc này không phải kết quả mà gã muốn.

Trong lối đi sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, đám người đằng sau đã nhanh chóng đuổi đến. Người đàn ông khẽ cắn răng, quay đầu bóp súng, áp chế truy binh phía sau, sau đó cởi áo khoác của mình ra móc lên sợi dây, đạp bệ cửa sổ, lập tức trượt theo xuống dưới.

Tần Dương nghe thấy động tĩnh sau lưng, quay đầu nhìn thì thấy người đột nhập còn lại cũng đã tuột xuống sát theo. Trong lòng hắn không khỏi bội phục dũng khí của người này.

Tần Dương không quan tâm tới kẻ đó, nhanh chóng theo sợi dây trực tiếp đáp vào đuôi xe tải, trong khoảnh khắc hai chân chạm đất, Tần Dương thấp giọng quát lên:

- Lùi xe!

Chiếc xe vẫn luôn ở trạng thái khởi động, nghe thấy giọng Tần Dương liền chớp mắt lùi về sau.

Sợi dây thừng vốn đang căng cứng vì chiếc xe thụt lùi nên chùng xuống, người đàn ông đang trượt xuống theo sợi dây, cả người chớp mắt chậm rãi rơi xuống dưới. Gã cố gắng thu mông của mình, hi vọng có thể vượt qua tường rào. Thế nhưng vào lúc đó, Tần Dương đã đã nhấn một cái nút, chiếc vòng giữ đầu sợi dây thừng bất ngờ rơi khỏi thanh chắn xe.

Sợi dây mất đi điểm tựa, dĩ nhiên không thể chịu được trọng lượng của con người nữa. Người đàn ông đó duỗi thẳng eo, nhìn thấy sắp vượt qua tường rào, nhưng thân người đã mất lực rơi xuống, vừa vặn rơi vào bên trong.

Tuy tránh được kết quả bi thảm rơi trực tiếp xuống hồ, nhưng gã không thể vượt qua rào chắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Dương biến mất khỏi tầm mắt mình.

- Lái xe!

Theo tiếng quát khẽ của Tần Dương, xe tải nhanh chóng phóng về trước, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.

Phía sau, người đàn ông vừa rơi xuống đất cắn răng chạy thật nhanh, sau đó đạp lên mặt tường, nhảy một bước nhẹ như bay về phía đầu tường. Sau đó hạ xuống giữa không trung, mũi chân đáp tại cọc kim loại cố định lưới điện. Sau đó gã bật lên lần nữa, cả người trực tiếp rơi xuống đất từ độ cao bốn năm mét.

Người động rơi xuống đất huỵch một tiếng, hai chân chỉ khẽ cong lại đã giữ vững được cơ thể. Gã đứng lên nhìn mặt đường phía xa, đúng lúc thấy đèn đuôi xe biến mất ở cua quẹo cuối phố.

Người đàn ông quay đầu nhìn, nhanh chóng chạy vào bóng đêm bên cạnh, đồng thời thấp giọng báo cáo:

- Có thế lực khác xuất hiện, bọn chúng cướp Norca đi mất rồi!

Chiếc xe tải vòng vèo trên đường phố tối tăm hồi lâu, sau đó mới quay lại nơi ẩn núp của Tần Hoa.

Tần Dương cõng Norca trực tiếp quay lại phòng, sau khi Tần Hoa cất giấu chiếc xe tải thật kỹ đảm bảo không bị người ta điều tra ra, lúc này mới lặng lẽ trở lại.

- Đối phương là ai?

Tần Dương lắc đầu:

- Không biết. Có điều thân thủ đối phương rất mạnh, hẳn là người tu hành.

Trong ánh mắt Tần Hoa lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Người tu hành?

Tần Dương dạ một tiếng:

- Hắn đuổi theo con cùng nhảy qua lan can, chỗ đó ít nhất cũng cách năm sáu mét. Hơn nữa cuối cùng con nhìn thấy hắn nhẹ nhàng nhảy lên tường, dứt khoát nhanh gọn trực tiếp từ bức tường cao ít nhất năm mét nhảy xuống mà vẫn còn đứng thẳng. Người bình thường không có tố chất thân thể tốt như vậy được…

Chân mày Tần Hoa cau lại:

- Sự việc xem ra càng ngày càng phiền phức rồi. Ngay cả đặc công người tu hành cũng xuất hiện, khả năng lớn nhất hẳn là người của Lục. Dù sao bọn họ điều động người trong nước cũng vô cùng dễ dàng.

Nhìn Tần Hoa trước mặt đầy bình tĩnh, gương mặt Tần Dương toát ra hai phần cười khổ:

- Hôm nay cũng may có cha ra tay, cũng may chọn con đường cha đã định. Nếu không con lẻn vào, đ- ng phải đặc công người tu hành đó, e là không dễ thoát thân như vậy…
Bình Luận (0)
Comment