Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 530 - Chương 540: Đánh Cược Chủ Tớ

Chương 540: Đánh cược chủ tớ
 

- Con còn giúp gì được nữa không?

Tần Dương nhìn Norca vẫn đang nằm ngủ bất tỉnh trên ghế, quay đầu hỏi Tần Hoa.

Tần Hoa cười nói:

- Chuyện còn lại cứ giao cho cha, con trở về nghỉ ngơi đi. Kế hoạch sang bước tiếp theo thì cha lại gọi con sau.

Tần Dương vâng một tiếng, cũng không nhiều lời nữa. Dù sao cha cũng đã làm đặc công cả đời, những chuyện còn lại cũng không có gì nguy hiểm.

- Được, vậy con về đây. Cha phải cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho con.

Tần Hoa gật đầu, hỏi ngược lại:

- Đúng rồi, tối hôm nay con phải hành động đúng không. Có cần cha giúp gì không?

Tần Dương lắc đầu:

- Không cần đâu, con có người hỗ trợ.

- Ừ, gặp lại sau!

Tần Hoa nhìn bóng lưng rộng lớn vững chãi của con trai, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần vui mừng và cảm thán.

Bản thân mình đã già, con trai cũng đã trưởng thành. Hơn nữa lại trò giỏi hơn thầy, còn giỏi hơn cả mình nữa!

Hôm nay nếu như không phải là nhờ có nó ra tay, nếu như chỉ có một mình mình, đừng nói là bắt được Norca, có khi cả mạng mình cũng không mang về được.

Xem ra sau khi vụ này kết thúc, mình cũng nên về hưu thôi.

Bận rộn nhiều năm như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một chút, hưởng thụ cuộc sống của riêng mình.

Sau khi cảm thán một phen, Tần Hoa xoay người, đi về phía Norca vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.

Tin tức Norca đã bị bắt, chỉ sợ sẽ truyền ra ngoài với tốc độ cực nhanh, mình phải tranh thủ thời gian.

..

Tần Dương lặng yên trở lại chỗ ẩn nấp của mình. Hắn cũng không có về khách sạn, bởi vì hắn chuẩn bị hành động vào tối nay, nên không cần phải đi qua đi lại nhiều lần như vậy nữa.

Tri Chu sẽ phối hợp với Tần Dương. Chỉ cần Tần Dương tiến vào phòng nghiên cứu, kết nối trang bị với chiếc máy vi tính kia, đồng thời lắp đặt máy giải mã. Những chuyện còn lại Tri Chu sẽ cho người giải quyết.

Tần Dương trốn ở trong phòng, yên tĩnh dưỡng sức, chờ màn đêm buông xuống.

Hôm nay dự báo thời tiết vẫn rất chính xác. Bầu trời âm u, từ đầu giờ chiều trời đã có mưa nhỏ. Mà theo quan sát thì có vẻ cơn mưa này sẽ còn kéo dài rất lâu nữa.

Ngay lúc Tần Dương đang nhìn mưa qua cửa sổ, Tư Đồ Hương gọi điện thoại tới.

- Tôi đã nói đề nghị của anh cho sư phụ rồi, ông ấy đồng ý.

Tần Dương khẽ nở nụ cười rồi nói:

- Vậy chẳng phải quá tốt sao. Kể từ giờ phút này người nào bắt được đối phương ba lần thì sẽ là người thắng?

Tư Đồ Hương lạnh giọng:

- Đừng tưởng bở, anh cứ nghe điều kiện của tôi trước cái đã rồi hẵng quyết định.

Tần Dương ngẩn người ra:

- Còn có điều kiện gì nữa?

Tư Đồ Hương hừ lạnh rồi nói:

- Cũng có thể xem như là cái giá phải trả của người thua!

Tần Dương lấy lại tinh thần:

- A a, thì ra là vậy, cô nói đi, điều kiện là gì!

Tư Đồ Hương trầm giọng rồi nói:

- Quy tắc tranh tài thì cứ theo như anh nói, người nào bắt được đối phương 3 lần trước, thì người đó là người thắng. Cái giá mà người thua phải trả là phải làm người hầu cho người thắng 5 năm !

Tần Dương có hơi bất ngờ:

- Người hầu ?

- Đúng, người hầu, người thua phải tôn người thắng làm chủ, đồng thời còn phải chấp hành vô điều kiện mệnh lệnh của người thắng. 5 năm sau được khôi phục lại tự do.

Tần Dương cười nói:

- Ván cược này coi bộ rất lớn nha.

Tư Đồ Hương lạnh giọng:

- Dù sao thì làm người hầu cũng còn đỡ hơn là mất mạng.

Tần Dương cười ha ha:

- Nói như vậy cũng rất có lý, huống hồ cũng chỉ là 5 năm. Người thua xem như là nằm gai nếm mật, năm năm sau khôi phục lại tự do. Đương nhiên là lại có cơ hội khiêu chiến lần nữa.

Tư Đồ Hương trầm giọng nói:

- Tôi với anh không thù, không cần liều mạng sống chết, thế nên cần phải có điều kiện đại biểu cho phân thắng bại. Mà quan hệ chủ tớ hẳn là thứ rõ ràng nhất.

Tần Dương cười tủm tỉm hỏi:

- Người thua phải nghe theo mệnh lệnh của người thắng vô điều kiện, mệnh lệnh như thế nào cũng được à?

Trong giọng nói của Tư Đồ Hương có ẩn chứa sát khí:

- Đúng vậy. Anh đang nghĩ gì đó?

Tần Dương sờ mũi một cái, uể oải cười nói:

- Tôi chỉ là nghĩ, nếu như tôi thắng, cô trở thành người hầu của tôi. Ví dụ tới tối tôi cảm thấy cô đơn, cần cô chăm sóc, liệu cô có đồng ý hay không. Chuyện này có bao hàm trong nội dung của hiệp nghị chủ tớ này không?

Giọng nói của Tư Đồ Hương có phần tức giận:

- Được. Chỉ cần anh thắng được, anh muốn tôi làm cái gì, thì tôi làm cái đó. Nhưng nếu như anh thua, tôi sẽ bắt anh cởi truồng sau đó chạy ra ngoài đường!

Tần Dương tặc lưỡi mấy cái:

- Độc nhất là lòng dạ đàn bà nha. Tôi thua, buổi tối cô cũng cảm thấy buồn chán cơ mà, cũng có thể bảo tôi tới chăm sóc mà. Mọi người như nhau cả, mà tôi thì đâu nỡ để cô cởi truồng chạy ngoài đường như vậy đâu. Đều là người hầu, nhưng xem ra người bị thiệt thòi vẫn là tôi!

- Cút ngay!

Tư Đồ Hương nghiến răng nghiến lợi. Nếu như Tần Dương đang ở trước mặt cô, cô nhất định sẽ đấm cho hắn một phát.

Cái tên này, đúng là muốn ăn đòn mà!

Tần Dương không cười nữa, trầm giọng nói:

- Tốt, tôi đồng ý với cô. Cứ quyết định như vậy đi. Người thua trỡ thành người hầu cho người thắng 5 năm, chấp hành mệnh lệnh của người thắng vô điều kiện. Chẳng qua tôi cũng có một điều kiện nho nhỏ!

Giọng nói của Tư Đồ Hương trở nên lạnh lùng:

- Nói!

Tần Dương nói bằng giọng nghiêm túc pha với lạnh lẽo:

- Chuyện này, chỉ là cuộc đối đầu giữa cô với tôi mà thôi. Mặc kệ có sử dụng thủ đoạn như thế nào, ai cũng chỉ được phép nhắm vào đối phương, không được liên lụy tới người khác. Nếu đã muốn thắng, vậy thì phải thắng sao cho quang minh chính đại.

Tư Đồ Hương cười lạnh nói:

- Anh lo tôi bắt bạn bè người thân của anh để uy hiếp có phải không?

Tần Dương thản nhiên trả lời:

- Cô đã mất cha mẹ, vẫn luôn khắc cốt ghi tâm muốn báo thù, tôi nghĩ chắc cô biết rõ loại cảm giác này. Nếu như cô dám tạo thành tốn thương không thể xóa nhòa cho bạn bè và người thân của tôi, thì tôi cũng sẽ phát điên. Lỡ như tôi mà có phát điên lên thì tôi cũng không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!

Tư Đồ Hương khẽ nói:

- Được, tôi đồng ý với anh. Nếu tôi đã muốn thắng anh, thì nhất định sẽ nhắm vào anh. Loại thủ đoạn hèn hạ như bắt cóc người thân uy hiếp này tôi sẽ không bao giờ làm!

Tần Dương thở phào nhẹ nhõm:

- Sảng khoái, vậy thì quyết định như vậy đi!

Tư Đồ Hương cười lạnh nói:

- Nói miệng không bằng chứng không được. Tôi sẽ soạn giấy cam đoan, hai bên cùng ký tên, mỗi người một phần. Ai thua một lần thì phải ký tên một lần, để tránh người thua quỵt nợ!

- OK!

Tần Dương thoải mái đồng ý. Giấy cam đoan mà Tư Đồ Hương nói tới cũng giống như giao kèo khi đánh bạc vậy, là một cách quy ước giữa người tu hành với nhau. Chỉ cần anh ký tên hoặc in dấu tay, vậy thì phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, nếu không thì sẽ bị tất cả người tu hành xem thường. Cho dù trên thực tế không thể làm gì anh, nhưng danh dự của anh cũng chả khác gì bị chó tha đi.

Một người tu hành không biết tôn trọng danh dự, đương nhiên không thể nào có được sự tôn trọng và tin tưởng của những người tu hành khác.

- Tôi tới khách sạn tìm anh giờ được không?

Tần Dương cười nói:

- Hôm nay tôi có chút việc, ngày mai tôi liên lạc với cô sau.

- Được!

Tư Đồ Hương nhanh chóng cúp điện thoại. Tần Dương cầm di động, thất thần mất vài phút.

Vụ này đúng là chơi hơi bị lớn rồi.

Người thua, trở thành người hầu của người thắng, trở thành quan hệ chủ tớ. Việc này mà truyền ra ngoài, tất nhiên là sẽ mất hết mặt mũi trong giới người tu hành.

Tư Đồ Hương thua, Lục Thiên Sinh sẽ mất hết mặt mũi. Tần Dương thua, Mạc Vũ sẽ mất mặt, Ẩn Môn cũng sẽ mất mặt.

Nhưng, tình huống bây giờ không cho phép Tần Dương từ chối!

Hắn nhất định phải cược!

Không những phải cược, mà còn nhất định phải thắng!
Bình Luận (0)
Comment