Chương 541: Không cần nghĩ quá nhiều
- Sư phụ, con đã đồng ý điều kiền mà cô ta đưa ra, tiếp nhận vụ đánh cược này.
Trước khi Tần Dương ra khỏi cửa đã gọi điện cho Mạc Vũ, nói hết một lượt chuyện mình đánh cược với Tư Đồ Hương.
Mạc Vũ không kinh ngạc, mà ngược lại lại cười nói:
- Như vậy cũng không tệ mà. So tài cao thấp, không đọ sống chết. Tốt lắm. Về phần chủ tớ thì thật ra chỉ là nhiều thêm một chức danh mà thôi, không phải là làm chuyện gì quá đáng. Nếu như người nào làm quá, vậy chẳng phải là dồn đối phương bật lại, đồng quy vu tận à?
Tần Dương nghe giọng điệu thoải mái của sư phụ, có chút bất đắc dĩ hỏi:
- Sư phụ nói nghe có vẻ nhẹ nhàng quá thì phải, sư phụ không lo con sẽ thua sao? Nếu con mà thua, vậy chẳng phải mất mặt sư phụ lắm sao?
Mạc Vũ cười nói:
- Ta tin là con sẽ thắng. Với lại, cho dù thua, thì cũng không phải chuyện gì lớn, năm năm thôi mà. Con cứ coi như là nằm gai nếm mật là được rồi, sau này tim cơ hội lấy lại không được sao? Chỉ cần người còn sống, tóm lại là còn có hi vọng.
Tần Dương cười khổ:
- Sư phụ nói câu này nghe chẳng có tí trách nhiệm gì cả vậy.
Giọng Mạc Vũ rất nhẹ nhàng:
- Con không cần cảm thấy có gánh nặng tâm lý gì. Nếu đối phương đã đồng ý, vậy thì cứ chuyên tâm đấu với họ một phen. Chỉ cần tận tâm tận lực, nếu như vẫn thua, vậy chứng tỏ thực sự của mình vẫn chưa phải là đối thủ của đối phương. Cho dù làm năm năm nô bộc, cũng không cần phải cảm thấy mất mặt. Về phần ta, hay là Ẩn Môn, con không cần lo lắng nhiều.
Hơi dừng lại một chút, Mạc Vũ tựa hồ lo Tần Dương có áp lực tâm lý quá lớn, lại khuyên:
- Con đừng quên tác phong làm việc của Ẩn Môn chúng ta. Vốn dĩ phong cách làm việc cũng không phải là cứng nhắc, cho nên con hoàn toàn không cần nghĩ quá nhiều. Con cứ xem như vụ đánh cược vớ cô ta là của một mình con là được rồi.
- Được ạ, sư phụ. Con biết rồi.
Tần Dương trả lời lại một câu, chợt lại bổ sung thêm:
- Con nhất định sẽ thắng!
Cúp điện thoại, Tần Dương thu dọn túi đồ của mình, đi ra cửa phòng.
Tri Chu lái một chiếc xe tải đến đón Tần Dương, sau đó đi về hướng viện nghiên cứu Hadrid.
Bầu trời âm u, kèm theo mưa nhỏ. Chiếc xe hàng lẳng lặng dừng sát ở bên ngoài Viện nghiên cứu Hadrid.
Lúc này đã là ngoài giờ làm việc, Viện nghiên cứu Hadrid cũng trở nên yên tĩnh lại, chung quanh cũng không có bao nhiêu người đi đường.
Tần Dương cầm lấy điều khiển từ xa, nhìn về phía Tri Chu. Hai người khẽ gật đầu một cái.
Tần Dương ấn vào nút điều khiển.
Phòng chứa đồ tầng hai mươi sáu, trước đó đã được Tần Dương âm thầm cài lựu đạn từ lập tức nổ tung, biến thành một trời đầy khói lửa, nuốt chửng tất các loại vật liệu có trong phòng trong nháy mắt.
Trong phòng chứa đồ có đủ các loại vật liệu, trong đó không ít loại bắt lửa. Sau khi bị ngọn lửa lớn bao vây thì nhanh chóng cháy rụi, làm lửa cháy càng to hơn, cả căn phòng chứa đồ trong nháy mắt chìm vào biển lửa.
Còi báo động bên trong viện nghiên cứu Hadrid lập tức vang lên, chẳng mấy chốc đã có người báo cảnh sát phòng cháy.
- Cảnh sát phòng cháy ước chừng mười phút nữa sẽ đến, chuẩn bị sẵn sàng đi.
- Được!
Lúc này Tần Dương đã hoàn toàn được ngụy trang trong trang phục của nhân viên chữa cháy. Toàn thân hắn là một màu vàng của lính cứu hỏa, mặt cũng mang theo mặt nạ phòng hộ, căn bản không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Mười phút sau, hai chiếc xe cứu hỏa xuất hiện ở đầu đường. Sau đó xe dừng lại, bảy đến tám nhân viên chữa cháy chạy ra khỏi xe.
Đúng lúc này, Tần Dương lẳng lặng chuồn xuống xe, nhanh chóng chạy nhanh qua chỗ xe cứu hỏa. Hắn lượn một vòng, sau đó rất tự nhiên chạy theo đội ngũ nhân viên chữa cháy, bám sát lấy đội hình phía trước chạy vào tòa nhà.
Ngay trước sảnh, một nhân viên chữa cháy bị ngăn lại. Sau khi được đội trưởng chạy tới gần thương lượng qua mấy câu gì đó, liền dẫn theo đội viên chạy vào hành lang chữa cháy. Bởi vì ngọn lửa tương đối lớn hơn nữa không nắm rõ tình hình cụ thể vì thế để tránh khả năng xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, nên mọi người không đi thang máy phòng cháy.
Lúc Tần Dương đang chạy, đã thừa cơ dán một con chíp định vị vào bên hông của một đội viên. Con chíp này giống như một mảnh vải rách nhỏ xíu, cho dù bị người khác trông thấy, cũng chỉ tưởng đó là đồ bẩn bị dích phải trong đám cháy.
Thông qua con chíp, Tri Chu ở trên chiếc xe tải bên ngoài, có thể biết rõ vị trí của đội viên nhóm phòng cháy, để tiện thông báo cho Tần Dương biết mà tránh đi.
Chạy thẳng một mạch, rất nhanh mọi người đã lên đến tầng hai mươi sáu, nhắm về hướng phòng chứa đồ đang bốc cháy.
Trước khi tiến đến tầng hai sáu, sau một chặng yên lặng chạy theo đám người này thì ngay tại một chỗ ngoặt, Tần Dương lặng lẽ tách khỏi đám người rẽ sang một hướng khác.
Tần Dương nhanh chóng chạy vào vị trí mà hắn đã sớm chuẩn bị xong. Đây là một lối đi nhỏ, tầng hai tư ở phía dưới đó hai tầng chính là vị trí bộ nghiên cứu của Baer Enzyme.
Tần Dương lấy cuộn dây thừng được giấu sẵn trong bộ đồng phục chữa cháy rộng thùng thình ra, nhanh chóng cố định lại rồi ném dây thừng ra ngoài. Hắn cài chắc dây thừng vào bên hông, sau đó khẩn trương leo xuống theo đường cửa sổ.
Lúc này Tần Dương đang lơ lửng ngoài không trung tần hai mươi sáu. Nếu có gì bất trắc xảy ra, Tần Dương sẽ đâm thẳng xuống, thịt nát xương tan.
Thuận lợi trượt xuống hai tầng, Tần Dương đã tiếp cận độ cao tầng thứ hai bốn, treo lơ lưng trên không trung.
Tần Dương cài chết khóa chụp ở bên hông lại, lấy cây bắt vít bằng điện ra, tháo hết ốc vít của tấm kính rồi sau đó nâng tấm kính lên và chui người qua đó vào trong.
Bản vẽ của tòa nhà đã sớm được Tri Chu chuẩn bị xong từ lâu. Cách sắp xếp bố trí và lịch làm việc cụ thể của công nhân vệ sinh ở đây cũng đã sớm được nắm rõ. Trong đầu Tần Dương không biết đã mô phỏng lại bao nhiêu lần, nên mặc dù là lần đầu tiên hắn đến nhưng với mọi thứ bên trong hắn lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Tần Dương yên lặng đi qua lối hành lang, sau đó đến phía trước một cánh cửa kim loại. Tần Dương lấy tấm thẻ thông hành trước đó đã được Martin phục chế ra, cắm vào khe thẻ rồi quét qua một đường.
Ánh đèn màu đỏ nhỏ ở phía bên trên lập tức biến thành màu xanh lục, tiếp đó cánh cửa kim loại trước mặt liền tự động trượt ra.
Tần Dương nhẹ nhàng thâm nhập vào phòng nghiên cứu Baer Enzyme tầng hai mươi bốn. Lúc này hắn đang ở khu vực làm việc của nhân viên, hắn cần đi xuyên qua đó, tiến vào khu vực trung tâm nằm bên trong.
Tần Dương đi một đoạn bỗng nhiên ngừng lại. Vì hắn nghe được có tiếng bước chân.
Tần Dương nhanh chóng nằm xuống. Hắn nhìn thấy một nhân viên an ninh từ xa đang đi tới, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn xung quanh.
Viện nghiên cứu Hadrid quả nhiên phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt. Mặc dù tầng hai mươi sáu đang bốc cháy, nhưng nhân viên an ninh của tầng hai mươi bốn này vẫn chấp hành vững cương vị của mình, vẫn tuần tra chặt chẽ như thường lệ, đề phòng xảy ra bất trắc ngoài ý muốn.
Vào lúc này vị trí của Tần Dương đang áp sát hành lang, hắn áp sát lưng vào vách tường, không nhúc nhích.
Nhân viên an ninh kia chậm rãi bước tới, sau đó ngừng lại, đứng ở vị trí cửa kính phía trên ngay bên ngoài Tần Dương, trông có vẻ đang thăm dò. Anh ta nhìn vào xung quanh phía trong phòng thí nghiệm, ánh mắt có hơi nghi hoặc.
Vừa rồi có lẽ do anh ta nghe được có tiếng động, giống như là tiếng cửa trượt ra, cho nên mới đi tới tuần tra.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi cánh cửa mà Tần Dương vừa mới đi qua, cẩn thận quan sát.
Tần Dương nghiêng mặt, ép chặt vào vách tường, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn lên phía trên. Khoảnh khắc này đầu của Tần Dương và mặt của nhân viên an ninh nơi cửa kính chỉ cách chừng có ba mươi centimét...