Chương 542: Đục nước béo cò
Ánh mắt của người bảo vệ khẽ dừng trên cánh cửa đã đóng lại mấy giây, rồi lại liếc mắt sang căn phòng làm việc bên cạnh. Vẫn không phát hiện bất kỳ sự khác thường gì như cũ.
Người bảo vệ quay đầu, quay sang hướng khác, chậm rãi đi về đầu kia của hành lang bên ngoài.
Tần Dương không đứng dậy, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân.
Chờ người bảo vệ này đi xa, Tần Dương lại lặng lẽ tiến lên, sau đó đi vào bên trong của khu vực trung tâm.
Ở cửa ra vào của khu vực trung tâm, Tần Dương đao lên bao tay có dấu vân tay của Martin, rồi đè ở trên màn hình kiểm tra. Sau khi ánh sáng xanh quét lên xuống hai lượt, hắn thông qua kiểm tra, cánh cửa trước mặt khẽ mở ra.
Phòng nghiên cứu của Baer Enzyme chia làm hai bộ phận: bên trong và bên ngoài. Nhân viên thông thường của khu vực bên ngoài chỉ cần dung giấy thông hành là có thể ra vào, nhưng giấy thông hành không thể dung để tiến vào khu vực bên trong. Muốn vào khu vực bên trong nhất định phải dung dấu vân tay để kiểm tra.
Đương nhiên, không cần quét hình nhãn cầu. Dù sao nơi này là phòng nghiên cứu, mỗi ngày có không ít người đi ra đi vào. Nếu như mỗi lần đều phải quét hình vân tay cùng với quét hình nhãn cầu, vậy thì cũng quá rắc rối rồi.
Sau khi cửa mở, Tần Dương gập lưng lại như mèo rồi nhanh chóng đi vào trong phòng. Hắn nhanh chóng tìm được máy chủ trung tâm của phòng nghiên cứu.
Tần Dương lấy một cái camera ra kẹp vào lỗ tai, rồi lại lấy cái laptop cỡ nhỏ kia ra, khẽ nói:
- Vào rồi!
Mặc dù Tần Dương cũng đã từng được học về thao tác máy tính, nhưng tình huống phần lớn là với máy tính cá nhân mà thôi, còn loại máy chủ to đùng của phòng thí nghiệm này thì đúng là làm khó hắn rồi. Cũng may bên ngoài còn có nhân viên chuyên môn chỉ đạo hắn.
- Kết nối laptop của cậu với nó, giắc cắm ở ngay phía trên tay trái của cậu…
Tần Dương lần lượt làm theo chỉ thị của người bên ngoài. Sau khi kết nối tất cả thiết bị với nhau xong thì xem như là hết chuyện của Tần Dương, hắn lẳng lặng chờ cao thủ hacker bên ngoài phá giải mật mã sau đó download tất cả tài liệu về.
Ở trong lúc chờ đợi, bảo vệ bên ngoài cũng đi tới mấy lần. Cũng may khoảng cách giữa hai bên cũng khá xa, Tần Dương còn che lại ánh sáng từ màn hình của máy chủ, bản thân thì núp đằng sau đống máy, nên cũng không bị ai phát hiện cả.
Ước chừng 10 phút sau, từ trong lỗ tai Tần Dương truyền tới âm thanh mà hắn đã chờ đợi từ lâu.
- Download dữ liệu xong rồi, cậu có thể rút lui!
- OK!
Tần Dương thở phào nhẹ nhõm. Nếu như đã download xong, như vậy nói cách khác đồ vật đã tới tay, nhiệm vụ cũng hoàn thành. Bây giờ cũng chỉ còn lại duy nhất một vấn đề, rút lui an toàn là được.
Tần Dương cất máy tính cẩn thận. Dọn dẹp tất cả đồ vật của mình, sau khi cất kỹ hết, hắn lặng lẽ trở lại hành lang.
Sau khi buộc dây thừng vào chốt cài bên hông, Tần Dương chui ra ngoài cửa sổ, sau đó đặt khối thủy tinh đã tháo ra lúc trước lên rồi vặn ốc vít lại, cuối cùng mới men theo dây thừng bò lên.
Bóng đêm mông lung, cộng thêm mưa nhỏ, tầm nhìn bên ngoài rất thấp. Tần Dương lại đang ở trên 20 tầng lầu, cũng không để cho bất kỳ ai phát hiện cả, cứ như vậy lặng lẽ về tới tầng 26.
Tần Dương đặt được chân xuống sàn nhà, vừa mới thu dọn đồ đạc xong, còn chưa kịp quay người thì đột nhiên từ đằng xa truyền tới một hồi tiếng bước chân vội vã. Người đội trưởng của đội lính cứu hỏa chạy tới, nhìn thấy Tần Dương đang ngẩn người ra, chợt tức giận nói:
- Mọi người đều đang bận rộn, cậu chạy ra đây làm gì?
Tần Dương không dám lên tiếng, sợ bị đối phương phát hiện nên chỉ đành à một tiếng, sau đó quay người chạy sang hướng khác.
Vốn Tần Dương định trực tiếp đi theo cầu thang xuống, sau đó tùy tiện tìm một chiếc xe rồi mượn cớ rời khỏi viện nghiên cứu, nhưng ai mà ngờ được cuối cùng lại gặp phải vị đội trưởng của đội lính cứu hỏa này chứ. Bây giờ hắn đang ở bên cạnh, nếu như Tần Dương bỏ đi, nhất định sẽ bị nghi ngờ.
Đương nhiên bây giờ Tần Dương cũng có thể chọn cách đánh ngất vị đội trưởng này rồi bỏ đi, nhưng Tần Dương không muốn phát sinh thêm sự cố nữa, nên cũng đi theo.
Thế lửa đã bị các nhân viên cứu hỏa khống chế, Tần Dương cũng chạy tới, giúp đỡ cầm ống nước. Hắn cũng không quên xịt một vòi nước lên chỗ vụ nổ bắt đầu, cố gắng hết sức tiêu hủy đi chứng cứ ở hiện trường.
Khắp hiện trường đám cháy ai cũng bận rộn. Tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, mặc trang phục phòng cháy thật dày, nên căn bản cũng không có ai nghĩ tới đang có một kẻ lạ trà trộn vào trong này.
Bận rộn một phen, Tần Dương thấy ngọn lửa cũng sắp bị dập tắt bèn thuận tay đưa ông nước đang cầm sang cho một người khác. Hắn tùy tiện ra hiệu một cái rồi đi về phía sau. Người lính cứu hỏa kia tưởng hắn phải đi làm gì, cũng không để ý, cầm lấy ống nước tiếp tục làm việc.
Tần Dương lặng lẽ rời khỏi hiện trường cứu hỏa, sau đó đi tới cầu thang, nhanh chóng chạy xuống phía dưới.
Vài phút sau, Tần Dương đã xuất hiện ở sảnh lớn, một nhân viên trực ban hỏi:
- Tình hình hoả hoạn thế nào rồi?
Tần Dương đi chậm lại, thuận miệng trả lời:
- Đã khống chế được, cũng sắp tắt rồi. Tôi phải đi lấy dụng cụ.
Người nhân viên trực ban kia thở phào nhẹ nhõm, né người ra.
Tần Dương đi thẳng một đường ra ngoài, sau đó vòng qua xe cứu hỏa. Xe tải do Tri Chu điều khiển lặng lẽ chạy tới, Tần Dương tranh thủ nấp vào kẽ hở giữa xe cứu hỏa và xe tải rồi leo lên xe tải. Chiếc xe tải đi một mạch ra ngoài, sau đó biến mất trong bóng đêm.
Tần Dương tháo nón bảo hộ xuống, thở phào nhẹ nhõm:
- Xong hết chưa?
Tri Chu dựng thẳng ngón cái lên rồi cười nói:
- Ừ, xong hết rồi. Cậu cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Tần Dương cởi bộ quần áo bảo hộ nặng nề ra rồi mặc đồ của mình vào:
- Được rồi, vậy thì tôi rút đây. Những chuyện sau đó giao hết lại cho mọi người, có việc gì thì gọi điện cho tôi.
- OK!
Xe tải dừng lại ở một góc tối. Tần Dương xuống xe, sau đó lặng lẽ trở về chỗ ẩn nấp của mình.
Tần Dương tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm ở trên giường lấy điện thoại của mình gọi vào đường dây riêng của Long Vương.
- Ông già, nhiệm vụ hoàn thành rồi nhé.
Long Vương cười nói:
- Ừ, không ngoài dự tính. Chút chuyện nhỏ này đối với cậu mà nói thì quá đơn giản. Chuyện công xong rồi, vậy thì cậu cứ tranh thủ hưởng thụ kỳ nghỉ này đi.
Tần Dương cười khổ:
- Vốn cũng muốn xem như là một kỳ nghỉ, nhưng mà gặp phải cha. Cem ra công tác giữ bí mật của mấy người cũng tốt quá đấy
Long Vương cười tủm tỉm hỏi:
- Có phải rất bất ngờ đúng không?
Tần Dương cười khổ:
- Ừ, đúng là bất ngờ. Có điều rất nhiều nghi vấn ngày trước cũng đã được giải đáp.
Long Vương cười nói:
- Mà chẳng phải cậu vừa giúp hắn ta sao. Tốt nhất là cậu cố gắng giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng đi.
Hai măt Tần Dương sáng lên:
- Nhiệm vụ cuối cùng?
Long Vương gật đầu:
- Trước đó, hắn cũng đã báo cáo tình hình bên đó rồi, đồng thời cũng nhắc tới chuyện gặp cậu. Còn thuận tiện đề nghị, hắn nói sau khi làm xong vụ này thì sẽ về hưu.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Vậy thì quá tốt rồi, ông yên tâm. Chỉ riêng vì chuyện để ông ấy có thể về hưu thôi, tôi nhất định sẽ giúp ông ấy hoàn thành thật tốt nhiệm vụ này.
- Ừ, được rồi. Vậy những chuyện còn lại cậu nhìn qua rồi xử lý đi, tôi cũng không giới hạn thời gian. Vụ này bây giờ có rất nhiều nước cũng tham gia vào, hơn nữa trong đó cũng có không ít người tu hành. Hai người phải cẩn thận, an toàn là trên hết.
Tần Dương gật đầu:
- Được, tôi biết rồi.