Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 533 - Chương 543: Ngủ Chung Không?

Chương 543: Ngủ chung không?
 

Sáng ngày thứ hai, Tần Dương thay quần áo xong, quay lại khách sạn Ngân Sam.

Vào buổi trưa, Tần Dương đi đến lâu đài của công tước Kenrat, giúp phu nhân Kenrat châm cứu, sau đó quay lại khách sạn lần nữa.

Cùng lúc ấy, Tư Đồ Hương tìm đến cửa.

Tần Dương mở cửa phòng, thấy Tư Đồ Hương đứng trước cửa, trên mặt hiện ra nụ cười có vài phần vi diệu.

- Mời vào, Cô đúng là tích cực, có hơi vội vàng nhỉ.

Tư Đồ Hương mặt lạnh nhìn Tần Dương:

- Cậu có thể chọn không ký.

Tần Dương cười nói:

- Ký, ký, đương nhiên phải ký. Đây là việc chúng ta đã thương lượng xong, sao có thể không ký. Tôi còn nghĩ đến có một ngày, hehe…

Tần Dương cố ý nói lời thô bỉ, chỉ khiến Tư Đồ Hương cười nhạt:

- Thắng trước rồi hãy nói.

Tần Dương nhún vai, nhận lấy hợp đồng trong tay Tư Đồ Hương, cười nói:

- Đừng vô vị thế chứ, chỉ đùa chút thôi mà. Đấu vẫn đấu, thực ra tôi cảm thấy cô rất lợi hại.

Tư Đồ Hương liếc mắt nhìn Tần Dương:

- Rất lợi hại?

Tần Dương cười nói:

- Không phải tôi không biết mấy năm nay cô đã làm gì. Một cô gái có thể làm được như vậy, thật lòng không dễ dàng. Ít nhất cô mạnh hơn tôi rất nhiều.

Nụ cười lạnh trên mặt Tư Đồ Hương vẫn không nhạt đi:

- Nếu tôi thật sự rất mạnh, vậy đã không đến mức ngay cả mối thù của cha mẹ mình cũng không thể trả được.

Tần Dương theo dõi sắc mặt Tư Đồ Hương, ý định trêu đùa vốn có cũng giảm đi ít nhiều. Ngược lại trong lòng còn dâng lên vài phần đồng tình.

Tuy Tư Đồ Hương thừa kế gia tài kếch xù, nhưng từ nhỏ đã mất đi cha mẹ. Việc này đối với cô mà nói là việc vô cùng bi thương, nhất là cha mẹ cô còn bị người ta hại chết. Trong tình cảnh như vậy cô vẫn luôn cố gắng tu hành, chính là để báo thù cho cha mẹ mình. Tâm tình này ở mức độ nào đó mà nói cũng quả thực rất đáng thương.

Tần Dương mím môi, nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc lạnh lùng của Tư Đồ Hương trước mặt, ánh mắt dịu đi đôi phần.

- Cô biết kẻ thù của mình là ai phải không?

Tư Đồ Hương nhíu mày:

- Dĩ nhiên biết, cậu muốn nói gì?

Tần Dương cười cười:

- Nế không ngại có thể nói ra không?

Tư Đồ Hương nhìn chằm chằm ánh mắt Tần Dương:

- Ý cậu là gì. Kẻ thù của tôi là ai là việc của tôi, không liên quan đến vụ đánh cược hiện giờ của chúng ta.

Tần Dương cười nói:

- Phải, tôi biết không liên quan, chỉ là cá nhân tôi muốn biết. Cứ xem như tôi nhiều chuyện đi, cô có đồng ý nói không?

Tư Đồ Hương lạnh lùng cứng rắn trả lời:

- Không muốn.

Khóe miệng Tần Dương hơi giựt giựt:

- Vậy nếu tôi nói muốn giúp cô báo thù thì sao. Cô có đồng ý nói với tôi?

Tròng mắt xinh đẹp kia của Tư Đồ Hương hơi nheo lại hai phần:

- Cậu?

Tần Dương cười haha nói:

- Bây giờ chúng ta không phải đang đánh cược sao. Nếu cô thua cô là người phục vụ tôi, nếu tôi thua tôi là người cô sai khiến. Nếu cô là người sai khiến tôi, vậy tôi giúp cô ra sức báo thù là việc tôi nên làm. Nếu tôi là người ra lệnh cho cô, một cô gái xinh đẹp làm tôi tớ của tôi, tôi giúp cô làm chút việc hẳn cũng không có gì không hiểu được phải không.

Tần Dương hơi dừng lại một chút, nhún vai nói:

- Trước đây tôi từng nói với cô, cho dù kẻ thù cô là ai, cho dù kẻ đó lợi hại cỡ nào, giết người chưa chắc nhất định phải dùng dao thật súng thật. Bây giờ là xã hội khoa học kỹ thuật, muốn giết chết một người thật sự rất đơn giản.

Trên mặt Tư Đồ Hương lộ ra nụ cười có chút giễu cợt:

- Hắn không phải người bình thường. Nếu ám sát bình thường có thể tiêu diệt hắn thì tôi cũng sẽ không đợi đến ngày hôm nay.

Tần Dương cười nói:

- Vậy có vấn đề gì không, chúng ta ở trong tối, hắn ở ngoài sáng, tôi muốn ra tay lúc nào thì ra tay lúc đó. Có câu chỉ có đạo lý ngàn ngày làm tặc, làm gì có ngàn ngày phòng tặc, cô nói đúng không. Cho dù là tổng thống Mỹ còn bị ám sát, cô cảm thấy kẻ thù của mình còn lợi hại hơn tổng thống Mỹ sao?

Tư Đồ Hương nhìn chằm chằm mặt Tần Dương, ánh mắt tăng thêm hai phần phức tạp:

- Cậu muốn thể hiện điều gì chứ. Cho dù như vậy, trong trận thi đấu này, tôi tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó.

Tần Dương thất thanh cả cười:

- Lẽ nào cô cảm thấy tôi nói điều này để khiến cô nhẹ tay với tôi sao. Cô nghĩ nhiều rồi. Dù gì tôi dù gì cũng là đệ tử Ẩn Môn, có phải đấu cùng cô cũng là quang minh chính đại, cần dùng những lời này công kích cô hay khiến cô vướng bận trong lòng sao sao? Tôi hỏi cô, chỉ vì tôi thật sự cảm thấy cô có khó khăn, muốn giúp cô một phen. Đương nhiên, nếu cô cảm thấy tôi bao đồng, hay cảm thấy tôi có ý đồ, vậy cứ xem như tôi chưa từng nói.

Tư Đồ Hương nhìn thần thái thản nhiên của Tần Dương, ánh mắt toát ra mấy phần do dự, nhưng cuối cùng vẫn quay về vẻ thản nhiên:

- Kẻ thù của tôi là Ito Koshiro Nhật Bản. Hắn là kiếm đạo đại sư Nhật Bản, là một người tu hành. Nếu so sánh với người tu hành Hoa Hạ chúng ta, hắn là một cường giả cảnh giới đại thành, thực lực khoảng hai mươi tám huyệt thượng.

Ánh mắt Tần Dương lộ ra hai phần kinh ngạc:

- Hai mươi tám huyệt thượng, vậy đúng là thực lực rất lợi hại. Người có thực lực như vậy, dù là dùng súng bắn tỉa đối phó hắn chưa chắc có thể giết được. Thực lực đạt đến cảnh giới như bọn họ, cảm giác đối mặt với nguy cơ đã đạt đến mức rất đáng sợ, cũng khó trách cô bó tay trước hắn.

Tư Đồ Hương hừng lạnh nói:

- Đúng vậy. Nếu thật sự dễ giết như vậy, tôi còn cần đến đây khổ sở chờ đợi không thể làm gì sao. Tôi từng ám sát hắn không dưới năm lần, trong đó bao gồm nhiều thủ đoạn khác nhau, nhưng không có hiệu quả. Thậm chí ngay cả tôi cũng xem chút nữa không quay về được, lẽ nào cậu có cách đối phó hắn sao?

Tần Dương thần sắc bình tĩnh:

- Tuy hắn rất lợi hại, nhưng tôi đã nói rồi, bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật. Dù thực lực mạnh cỡ nào, cơ thể của hắn cuối cùng vẫn là con người, chỉ cần không phải sắt thép, chung quy vẫn sẽ có biện pháp đối phó.

Tần Dương nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Tư Đồ Hương, cười híp mắt nói:

- Một lời đã định?

Tư Đồ Hương hừ lạnh nói:

- Tư Đồ Hương tôi nói chuyện giữ lời!

Tần Dương cười haha nói, trong ánh mắt lại lộ ra mấy phần trêu chọc:

- Ngủ chung không?

Trong con ngươi Tư Đồ Hương đột nhiên tăng thêm mấy phần sát khí lạnh lùng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, hừ lạnh nói:

- Nếu cậu thật sự có bản lĩnh giúp tôi báo thù, nếu trận đấu lần này tôi lại thua cậu, cả đời này tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của cậu. Cậu muốn bảo tôi làm gì thì làm đó.

Thấy ánh mắt Tần Dương tựa như nhạo báng lại tựa như khiêu khích. Tư Đồ Hương cắn răng, ánh mắt giống như lưỡi kiếm đâm về phía Tần Dương.

- Chỉ cần cậu muốn, ngủ chung thì ngủ chung!

Tần Dương thấy người tính cách vô cùng mạnh mẽ như Tư Đồ Hương nói ra lời ấy, trên mặt không có vẻ gì là gì đắc ý, ngược lại đáy mắt càng thêm mấy phần thương tiếc.

- Được, chúng ta một lời đã định. Hợp đồng đâu, đưa tôi ký tên!
Bình Luận (0)
Comment