Chương 564: Chắc chắn cậu lợi hại hơn so với tôi tưởng
Sau khi thay quần áo xong, Hàn Thanh Thanh đi ra khỏi phòng vệ sinh thì bắt gặp Tần Dương đang bực bội.
- Sao thế? Ai gọi điện thoại mà khiến cậu tức đến thế này?
Tần Dương hít một hơi thật sâu:
- Còn ai trồng khoai đất này? Là con mụ Tư Đồ Hương gọi điện đến cười nhạo tôi đấy.
Hàn Thanh Thanh ân cần hỏi:
- Có phải tối qua cậu coi như bị thua một trận?
Tần Dương ừm một tiếng:
- Lần đầu tiên tôi bỏ thuốc mê vào chén của cô ta nên thắng được một lần. Lần này là cô ta trả thù tôi. Thực ra cô ta chắc chắn có nhiều loại thuốc khác nhưng cố ý dùng thuốc kích dục để khiến tôi mất mặt và xấy hôi. Tối qua xem như tôi thua một ván, tỉ số hiện tại là 1: 1.
Hàn Thanh Thanh nhíu mày:
- Nhưng làm sao mà tối qua bọn họ tìm được chúng ta?
Tần Dương cười khổ:
- Cô xem thử xem trong quần áo, túi xách hay đồ đạc có dính cái gì không?
Hàn Thanh Thanh trợn to mắt:
- Trên người của tôi?
Tần Dương nhắc nhở:
- Ngày đầu tiên cô đến Luân Đôn, lúc đi một mình như là đi vệ sinh chẳng hạn thì có chuyện gì xảy ra không?
Hàn Thanh Thanh cố gắng hồi tưởng lại rồi giật mình:
- Lúc đấy có một cô gái va vào tôi làm rơi túi của tôi xuống. Sau đó cô ta nhặt túi lên và xin lỗi….
Tần Dương cười cười:
- Thế thì hẳn là lúc đó rồi. Để kiểm tra túi của cô nào.
Hàn Thanh Thanh cầm túi của mình, mở khóa kéo rồi đổ hết đồ vật ở trong ra. Tất cả đều là đồ của con gái: nào là khăn ướt, son môi, gương nhỉ, sạc dự phòng.
Hàn Thanh Thanh cầm từng đồ vật lên một rồi nghi hoặc hỏi:
- Tất cả đây đều là đồ của tôi, không có gì khác thường cả.
Tần Dương cầm chiếc túi trống không của Hàn Thanh Thanh lên, kiểm tra cẩn thận bên trong bên ngoài. Sau một lúc, hắn tìm thấy ở một khe hở rất khó phát hiện ở dưới đáy túi có một đồ vật nhỏ như móng tay, nhìn qua rất giống một món đồ trang trí.
Hàn Thanh Thanh kinh ngạc nhìn đồ vật trong tay của Tần Dương, hỏi:
- Đây là cái gì?
Tần Dương hỏi:
- Đây không phải là đồ của cậu à?
Hàn Thanh Thanh lắc đầu:
- Không phải đâu.
Tần Dương cười cười:
- Thế thì nó là cái có vấn đề.
Tần Dương dùng lực ở ngón tay khiến đồ vật này bị nứt ra, ở bên trong toàn là kim loại.
Trên mặt của Hàn Thanh Thanh không giấu nổi vẻ bất an:
- Là vật này khiến vị trí của chúng ta bị lộ à?
Tần Dương tiện tay vứt nó vào thùng rác, mỉm cười an ủi Hàn Thanh Thanh:
- Đúng thế, đấy là máy phát tín hiệu. Chỉ cần có một chiếc máy định vị thì người sở hữu có thể xác định vị trí chính xác của chúng ta. Việc này không trách được cậu, chỉ trách tôi quá chủ quan. Tôi từng nói với Tư Đồ Hương việc cậu sẽ đến Luân Đôn để cảnh cáo cô ta không gây sự nhưng không ngờ cô ta lại tra xét chuyến bay của cô rồi bí mật cài vật định vị này. Nếu tôi cẩn thận thì mọi chuyện sẽ khác.
Hàn Thanh Thanh hiểu rõ rằng Tần Dương đang an ủi mình vì không muốn mình suy nghĩ nhiều. Nhưng mình không áy náy sao được khi mà mình đã biết được trận đánh cược giữa Tần Dương và Tư Đồ Hương. 5 năm làm nô bộc không phải là chuyện đùa.
Trận đấu này không chỉ cược 5 năm tự do mà còn có vinh quang của sư môn và tôn nghiêm của bản thân.
Đối với loại đánh cược như thế này, mỗi trận thắng đều cực kì quan trọng. Vốn dĩ Tần Dương đã giành phần hơn, thế nhưng bởi vì mình mới khiến Tư Đồ Hương có được một chiến thắng quá đỗi nhẹ nhõm. Làm sao mà Hàn Thanh Thanh không áy náy cho được?
Tần Dương nhìn Hàn Thanh Thanh cau mày rồi cắn môi thì cũng đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì. Hắn nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy Hàn Thanh Thanh rồi khẽ hôn lên trán cô.
- Không sao đâu. Hãy tin tưởng tôi. Tôi nhất định sẽ thắng. Cứ để cô ta đắc ý một chốc, tôi vẫn sẽ là người cười sau cùng.
Động tác vừa rồi của Tần Dương quá đối tự nhiên nên không khiến Hàn Thanh Thanh cảm thấy đường đột mà lại thấy rất đàn ông, rất quyến rũ.
Hàn Thanh Thanh cũng không giãy dụa hay xoắn xuýt, nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Cậu phải thắng đấy nhé. Sau đấy phải để cho cô ta bưng trà rót nước, xả mối hận ngày hôm nay.
Tần Dương nghe Hàn Thanh Thanh nói mà bật cười:
- Tất nhiên. Phương pháp này rất hay. Biết cô ta là ai không: Chủ tịch của tập đoàn Hoàn Vũ ở Trung Hải, vừa giàu vừa khủng, gia sản trăm triệu. Nếu để cô ta bưng trà rót nước cho chúng ta thì quá đã.
Hàn Thanh Thanh giật mình:
- Giàu như thế á?
Tần Dương buông Hàn Thanh Thanh ra rồi giải thích đại khái về bối cảnh của Tư Đồ Hương.
Trong ánh mắt của Hàn Thanh Thanh hiện lên một chút đồng cảm, bao nhiêu bực dọc đối với Tư Đồ Hương trước đó tan thành mây khói:
- Vậy thì cô ta cũng thật là đáng thương. Mồ côi cha mẹ từ lúc bé như thế. Dù biết rõ hung thủ là ai nhưng lại không có cách nào báo thù. Chẳng lẽ sư phụ của cô ta không đoái hoài gì ư?
Tần Dương cười nói:
- Sư phụ của cô ta chỉ dạy tu hành chứ không hề giúp cô ta báo thù. Theo tôi nghĩ thì sư phụ của cô ta muốn dùng thù hận làm động lực để cô ta tu luyện hăng say hơn. Thế nên hiện giờ cô ta mạnh hơn tôi không ít. Nếu không phải tôi có sự am hiểu về việc sử dụng mấy món đồ chơi nhỏ tăng sức chiến đấu, thì chỉ sợ cô ta không cần bỏ thuốc mà sẽ trực tiếp động tay động chân. Ham muốn đánh tôi của cô ta không hề kém ham muốn của tôi muốn dạy cho cô ta một bài học đâu.
Trên mặt Hàn Thanh Thanh có sự đồng cảm nhưng rất nhanh lại chuyển thành kiên quyết:
- Mặc dù cô ta đáng thương nhưng cậu vẫn phải thắng, tuyệt đối không được thua. Cùng lắm thì thắng rồi nghĩ cách giúp cô ta báo thù là được.
Tần Dương cười nói:
- Cô tin tưởng vào năng lực của tôi quá nhỉ. Kẻ thù của cô ta cực kì lợi hại, cô ta đã ra tay nhiều lần mà đều thất bại.
Con mắt của Hàn Thanh Thanh lóe lên, nhìn Tần Dương:
- Trong xã hội hiện đại đâu phải lúc nào cũng dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Cuộc đấu giữa cậu và Tư Đồ Hương cũng chỉ là xem ai dùng công nghệ cao hơn mà thôi chứ đã bao giờ chính diện đối đầu đâu. Nếu thực sự là trận chiến sinh tử thì cô ta và cậu đều đã chết một lần rồi.
- Cậu có thể thắng Tư Đồ Hương một trận chứng tỏ cậu lợi hại hơn cô ta. Mặc dù tôi không có nhiều hiểu biết với thế giới của cậu, nhưng tôi luôn cảm thấy cậu rất lợi hại, không gì không làm được.
Tần Dương cười ha ha:
- Xem ra cậu cực kì tin tưởng tôi đấy.
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Có thể sống sót mà không tổn hại gì sau bao biến cố ở biển cả, ở đảo hoang, ở trong tay sát thủ thì trên thế giới này có gì làm khó được cậu? Hơn nữa tôi linh cảm rằng cậu còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của tôi.
Tần Dương cười ha ha. Bao nhiều ưu phiền khi bị Tư Đồ Hương trêu chọc tan thành mây khói, vỗ tay cười vang:
- Được khen thích thật đấy. Đặc biệt nếu người khen là một đại mỹ nữ thì cảm giác còn tuyệt hơn gấp bội.