Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 555 - Chương 565: Hòa Thượng Chạy Được Nhưng Miếu Không Chạy Được

Chương 565: Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được
 

Sau khi Tần Dương và Hàn Thanh Thanh dùng bữa sáng ở nhà hàng dưới lầu xong thì gặp Tư Đồ Hương.

Ánh mắt của Tư Đồ Hương hơi đảo qua Tần Dương rồi dừng lại một lúc lâu ở trên người Hàn Thanh Thanh.

Hàn Thanh Thanh nhíu mày. Cô hiểu được Tư Đồ Hương làm vậy là muốn dò xét xem tối hôm qua mình và Tần Dương có phát sinh chuyện gì không.

Tần Dương cũng hiểu điều đấy nên tiến lên một bước, chặn ánh mắt quái dị của Tư Đồ Hương lại, trầm giọng nói:

- Lấy ra đi.

Tư Đồ Hương lấy khế ước ra, Tần Dương cũng lôi bản của mình ra rồi ký tên.

Ký xong, Tần Dương thu hồi khế ước, không nói nhảm gì với Tư Đồ Hương mà xoay người rời đi.

Tư Đồ Hương ngồi yên không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn hai người Tần Dương rời đi. Lúc cầm điện thoại lên thì thấy điểm đỏ đã biến mất chứng tỏ Tần Dương đã tìm ra và phá hủy thiết bị định vị mà mình cài vào túi của Hàn Thanh Thanh.

Chizuru Kanbara ngồi ở một góc quay đầu hỏi:

- Tiếp theo hắn sẽ rất cẩn thận, chúng ta cần làm gì đây?

Tư Đồ Hương trầm tư một lúc rồi chuyển ánh mắt khỏi điện thoại:

- Đặt vé máy bay về nước đã.

Chizura Kanbara kinh ngạc nhìn Tư Đồ Hương:

- Bây giờ trở về sao? Không tiếp tục nữa à?

Tư Đồ Hương lắc đầu nói:

- Với tính cách cẩn thận của Tần Dương thì việc chúng ta truy tìm được tung tích của hắn một lần nữa là điều không dễ dàng. Không cần lãng phí thời gian ở đây nữa. Hắn là sinh viên của Đại học Trung Hải nên chắc chắn sẽ phải về trường sau khi nghỉ hè. Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được! Đợi lúc về rồi từ từ tìm cơ hội.

- Rõ.



- Tư Đồ Hương trở về nước?

Lúc Tần Dương nhận được tin tức này thì hắn và Hàn Thanh Thanh đang ngồi ở cái đu quay khổng lồ được mệnh danh là “Con mắt của Luân Đôn”. Ngồi ở đây cũng có thể quan sát được toàn cảnh thành phố.

Hàn Thanh Thanh kinh ngạc nhìn Tần Dương:

- Không phải là cô ta đến để đối phó với cậu à? Sao bây giờ lại rời đi?

Trước đấy Tần Dương cũng hơi nghi ngờ nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ thì hiểu ra:

- Cô ta không có cách nào hiệu quả để theo dõi tôi. Trước đó nhờ may mắn theo dõi cậu nên mới thắng một trận. Giờ tôi đã cảnh giác hơn nên cô ta nghĩ rằng theo dõi tôi không còn khả thi nữa và lựa chọn từ bỏ. Dù sao kì nghỉ sắp kết thúc, tôi cũng phải trở về trường.

Hàn Thanh Thành à lên một tiếng, thở dài:

- Cô ta về nước cũng tốt. Ít ra chúng ta đi chơi ở đây cũng không cần phải nơm nớp đề phòng nữa.

Tần Dười cười nói:

- Thực ra cô ta có ở lại cũng không làm nên trò trống gì. Mấy hôm nữa chúng ta sẽ đi theo đoàn thám hiểm của công chúa Connie đi vào rừng. Chuyến đi này ít ra cũng tốn mười ngày hoặc lâu hơn. Cô ta làm sao mà theo dõi chúng ta ở trong rừng được. Mà kể cả có theo dõi nổi thì cũng làm sao dám liều mạng với tôi và một đoàn thị vệ súng ống đầy đủ?

Nói đến việc thám hiểm làm con mắt của Hàn Thanh Thanh sáng lên, không kìm nổi sự chờ mong.

- Không biết tổ tiên của công chúa Connie lưu lại bảo vật gì đây. Tần Dương, cậu đoán thử xem.

Tần Dương lắc đầu nói:

- Làm sao mà tôi đoán được. Nếu đúng là kho báu thì hẳn là sẽ có vàng bạc châu báu gì đó. Dù sao trong lịch sử Hoa Hạ cũng đã từng xuất hiện không ít kho báu như thế.

Con mắt của Hàn Thanh Thanh lóe sáng:

- Tôi háo hức quá.

Tần Dương cười nói:

- Sau khi xuống khỏi đu quay chúng ta có thể đi tìm Connie rồi ăn cơm trưa cùng nhau luôn.

Khi đu quay hạ xuống, Tần Dương lái xe đến chỗ ở của Connie thì thấy cô đang đàm luận gì đó cùng một ông lão tóc bạc.

- Đây là giáo sư Conseil, là một nhà sử học lừng danh. Ông ấy sẽ đi cùng chúng ta trong lần thám hiểm này.

Conseil nhìn Tần Dương và Hàn Thanh Thanh, nhíu mày:

- Điện hạ, hai người họ cũng ở trong đoàn sao?

Connie mỉm cười gật đầu:

- Đúng thế, bí mật của mặt dây chuyền là do Tần Dương phát hiện.

Conseil nói khẽ:

- Nhưng có khả năng kho báu này có liên quan đến bí mật của hoàng gia Ingalls, bọn họ lại là người Hoa, có lẽ không phù hợp lắm.

Connie mỉm cười nói:

- Bọn họ là bạn của tôi. Nữ hoàng cũng đã gặp bọn họ rồi.

Conseil nghe thế thì không nói gì nữa.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Giáo sư cứ yên tâm, tôi chỉ là muốn trải nghiệm một chuyến thám hiểm mà thôi. Nếu có bí mật gì của hoàng gia Ingalls thì tất nhiên chúng tôi sẽ tránh đi. Huống chi đi cùng chúng ta chẳng phải còn có một đội binh lính tuyệt đối trung thành với nữ hoàng hay sao?

Conseil gật đầu, sắc mặt dịu đi một chút. Rõ ràng thái độ khiêm tốn của Tần Dương khiến ông khá hài lòng.

- Trong lần thám hiểm này, chúng ta sẽ tiến vào rừng rậm nguyên thủy. Dù có binh lính vũ trang bảo vệ nhưng vẫn có rất nhiều nguy hiểm. Các cậu cần phải tuân thủ kỉ luật của đội ngũ, không được làm ẩu.

Tần Dương khiêm tốn gật đầu:

- Tất nhiên chúng tôi sẽ tuân thủ kỉ luật.

Conseil đứng lên, hướng về Connie nói:

- Vậy thì tôi về trước để thu xếp đồ đạc. Ngày mai tôi sẽ có mặt đúng giờ.

Connie đứng dậy tiễn:

- Vậy được, hẹn gặp lại giáo sư ngày mai.

Sau khi Conseil rời đi, Connie xoay người, nói với hai người Tần Dương bằng giọng áy náy:

- Những lời mà giáo sư nói các cậu đừng để trong lòng.

Tần Dương cười nói:

- Không sao, dù sao chúng tôi không phải là người Ingalls. Ông ấy lo lắng cũng là bình thường.

Connie cười nói:

- May quá, cậu nghĩ thế thì tôi cũng yên tâm. Giáo sư Conseil là một người rất uyên bác. Đoàn thám hiểm của chúng ta cần một người thông hiểu lịch sử Ingalls nên tôi mời ông ấy gia nhập. Ngoài ra còn có hai người am hiểu việc sinh tồn trong rừng rậm đảm nhiệm vị trí đội phó trong chuyến thám hiểm này.

- Ngoài ra có 12 binh sĩ đi theo bảo vệ chúng ta nên vấn đề an toàn hẳn là không có vấn đề gì, chỉ cần chúng ta đi theo họ mà không làm gì trẻ trâu.

Tần Dương cười nói:

- Sáng sớm ngày mai khởi hành nhỉ.

- Đúng thế, đoàn mình có 18 người, sáng sớm mai sẽ bắt xe đến phụ cận của rừng rậm Merlin. Sau đó phải đi bộ vào sâu trong rừng mất năm, sáu ngày, thậm chí còn lâu hơn. Hai người cần chuẩn bị tâm lý chịu khổ đó.

Tần Dương cười nói:

- Tôi chịu khổ quen rồi. Trước đây tôi và Hàn Thanh Thanh trôi dạt trên biển trong 3 ngày 2 đêm đấy. Ngược lại công chúa lá ngọc cành vang như cậu có chịu khổ được không? Nên nhớ là mùa này trong rừng có lắm loại côn trùng cực kì luôn.

Connie khẽ nói:

- Đừng khinh tôi nha. Tôi từng tham gia không ít đoàn thám hiểm rồi đấy. Tôi từng vượt qua núi tuyết, băng qua rừng rậm. Nói không chừng kinh nghiệm của tôi còn dày dạn hơn hai người đó.

Tần Dương nở nụ cười:

- Hay quá, thế thì lần thám hiểm này chúng tôi có thể cậy nhờ vị chuyên gia thám hiểm như cậu dẫn dắt rồi.
Bình Luận (0)
Comment