Chương 566: Nguy cơ rừng rậm
Sau khi ba người cùng ăn cơm xong, hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh liền bắt đầu bận rộn.
Tuy những thứ cần trang bị khi vào rừng rậm đều có chuyên gia chuẩn bị, không cần Tần Dương bận tâm, nhưng chung quy cần phải mua một số đồ vật cá nhân có thể dùng đến.
Bận bịu một buổi chiều, cuối cùng cũng mua xong mọi thứ.
Buổi sáng ngày thứ hai, hai người Tần Dương đến điểm tập hợp. Một dãy xe hummer việt dã, một người đàn ông trung niên mặc đồ rằn ri đang chỉ huy một tiểu đội binh lính chất các loại vật liệu vào xe.
Connie, giáo sư Conseil và hai người đàn ông trung niên khác đứng trò chuyện với nhau, thấy Tần Dương đến, Connie quay đầu cười nói:
- Đến rồi, trang bị đồ xong chúng ta xuất phát.
Hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đều mặc đồ rằn ri, mang ủng da ống cao. Tuy thời tiết này mặc như vậy sẽ có chút nóng, nhưng nếu vào rừng rậm nguyên sinh thì nhất định phải mặc như vậy. Dù sao không ai biết có bị trầy xước nhiễm độc hay đạp phải lá cây có thể bị rắn độc cắn hay không.
- Hai vị này đều là nhà thám hiểm kinh nghiệm phong phú, Allen và Andy. Allen là đội trưởng đội thám hiểm chúng ta, mọi thứ nghe theo sắp xếp của ông ấy.
Connie chỉ về phía người đàn ông trung niên đang chỉ huy những quân nhân kia:
- Đó là thượng tá Harry.
Hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh tự giới thiệu mình. Chẳng mấy chốc đồ đạc đã trang bị xong. Tần Dương, Hàn Thanh Thanh, Connie và giáo sư Conseil ngồi một xe, đoàn xe bắt đầu xuất phát từ London.
Cả đoàn đi từ sáng sớm tốc độ nhanh chóng, vào lúc ba giờ chiều, cuối cùng đã đến bìa rừng Morgan.
Mọi người mang lều vải, đồ nấu nướng các thứ, theo đường núi tiến vào rừng rậm.
Lúc mới bắt đầu còn dễ đi, nhưng chỉ một lát đã không có đường nữa. Hai người Allen và Andy dày dặn kinh nghiệm đi rừng dẫn đầu phía trước, một đội binh lính bảo vệ đám người Connie, Tần Dương vào giữa.
Khi sắc trời sắp tối, đội quân liền dừng lại, tìm chỗ hạ trại gần nguồn nước.
Bọn họ không chạy đua với thời gian, dù sao kho báu cũng sẽ không bay mất. Mà trong đội ngũ có công chúa Connie, dĩ nhiên mọi thứ đều phải lấy an toàn làm đầu.
Rừng rậm nguyên sinh tháng tám có nhiều loại động vật hoang dã khác nhau. Một đội binh lính trong tay có súng, đương nhiên rất dễ để săn một vài con thú, sau đó làm thành món thịt nướng thơm ngon.
Tần Dương ngồi trên một thân cây khô ngã trên đất, trong tay cầm một xiên thịt nước, cười nói:
- Hương vị hoang dã đậm chất tự nhiên. Cái này trong thành phố không dễ mà nếm được đâu.
Trong tay công chúa Connie cũng cầm một cái đùi gà nước, rất lịch sự nhẹ nhàng xé ăn, lối ăn vô cùng văn nhã.
Người đẹp, cho dù ăn cũng vẫn rất đẹp.
Hàn Thanh Thanh cầm thịt nướng, ánh mắt nhìn ngó xung quang:
- Không phải nói rừng rậm nguyên sinh khắp nơi đều nguy hiểm à, sao tôi hoàn toàn không cảm thấy vậy?
Tần Dương cười nói:
- Chúng ta mới vào phía rìa ngoài của rừng. Với lại chúng ta có nhiều người như vậy, mang đầy đủ trang bị, còn có người chuyên nghiệp dẫn đầu, dĩ nhiên thoải mái hơn nhiều.
Nhà thám hiểm Allen ngồi bên cạnh không xa cười nói:
- Đối với người bình thường, rừng nguyên sinh quả thật rất nguy hiểm. Nhưng đối với người hiểu nó cũng không tính là nguy hiểm gì lắm.
Hàn Thanh Thanh tò mò hỏi:
- Allen tiên sinh, cả đời ông thám hiểm vô số, chắc chắn đã gặp phải rất nhiều chuyện nguy hiểm phải không?
Allen cười nói:
- Trong rừng rậm nguyên sinh ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, động vật ăn thịt hung dữ như gấu, chó sói vân vân. Nhất là bầy sói, vô cùng đáng sợ. Còn có mãng xà to lớn, rắn độc, nhện độc mang kịch độc. Dưới nước có cá sấu hoặc cá ăn thịt người vân vân. Thậm chí một số thực vật trông có vẻ vô hại với người đều có thể lặng lẽ đưa ta vào chỗ chết.
Hàn Thanh Thanh tò mò hỏi:
- Thực vật? Là hoa ăn thịt người sao?
Allen gật đầu:
- Phải, hoa ăn thịt người, cây ăn thịt người sinh trưởng trong rừng Amazon. Cây ăn thịt người lúc nở hoa mùi thơm bốn phía, ở cách xa đều có thể ngửi thấy. Hơn nữa đóa hoa tươi đẹp có thể thu hút con người đến gần. Khi cô đưa tay chạm vào, những cành cây đó sẽ ôm chặt cô lại. Trừ phi trên người cô có dao có thể chém đứt cành cây, nếu không cô sẽ bị siết chặt cho đến chết.
- Trừ cây ăn thịt người ra còn có các thực vật khác. Trong rừng rậm Nam Mỹ có một loại cỏ phù thủy. Chỉ cần cô đạp nó, nó sẽ cuốn chặt lấy chân cô, càng bắt càng chặt, cuối cùng cô sẽ bị chết đói sau đó bị sâu bọ ăn.
Allen dừng lại một chút, mỉm cười nói:
- Trong rừng rậm nguyên thủy thường vật gì càng xinh đẹp càng có tính nguy hiểm cao, tuyệt đối không nên đến quá gần.
Connie tò mò hỏi:
- Có thể kể cho chúng tôi nghe chuyện nguy hiểm nhất ông từng gặp không?
Allen cầm bình rượu nhỏ bên hông, uống một ngụm, trên mặt hiện ra thần sắc hồi tưởng:
- Tôi luôn yêu thích thám hiểm rừng rậm, từng ra vào rừng Amazon, rừng Nam Mỹ…nhiều lần. Thời gian đầu, tôi theo một nhà thám hiểm tên Nadal vào rừng. Trong một lần thám hiểm, chúng tôi gặp phải bộ lạc giết người, bị bắt sống về bộ lạc của họ giam giữ lại. Bọn họ định giết chết toàn bộ chúng tôi ăn thịt…
Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn Allen. Dù Allen ở ngay trước mặt, biết ông cuối cùng nhất định không sao, nhưng mọi người vẫn không kìm được sự hấp dẫn mà ông trải qua.
- Chúng tôi may mắn, hôm đó khi bọn họ bắt chúng tôi thì đã ăn cơm rồi, nên không lập tức giết chết chúng tôi, để chúng có tôi cơ hội chạy trốn. Buổi tối chúng tôi tranh thủ khi họ ngủ, dùng dao nhỏ giấu trên người cắt dây thừng, mở cửa tù, sau đó cùng bỏ chạy.
- Việc chúng tôi chạy trốn đã kinh động mấy người bản địa. Toàn bộ bọn họ truy sát chúng tôi. Trong hỗn loạn, sau lưng tiên sinh Nadal trúng một mũi tên, tôi và một người thổ dân dánh nhau, bị chém một nhát…
Allen lộ cánh tay mình ra, trên cánh tay ông có một vết sẹo dài:
- Đây chính là vết tích lưu lại khi dánh nhau với thổ dân đó. Tôi bị chém nhát ấy, bèn chụp lấy một cục đá đập vào đầu hắn, đánh hắn đến vỡ đầu chảy máu, ngã xuống đất không dậy nổi. Tôi xoay người bỏ chạy, chạy như điên trong rừng, cuối cùng thoát khỏi sự truy sát của bọn họ.
Trên mặt Allen toát ra hai phần thần sắc tưởng nhớ:
- Đầu mũi tên mà tiên sinh Nadal trúng có tẩm độc. Tuy kịp thời rút mũi tên ra nhưng cơ thể ông ấy vẫn bị tổn thương rất lớn. Sau khi về Ingles chưa đến một năm, ông liền mắc bệnh qua đời. Tuy cả đời tôi gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nhưng lần đó hẳn là nguy hiểm nhất.
Mọi người nghe thấy chặc lưỡi hít hà không dứt. Thiếu chút nữa bị người ta nấu ăn, đây quả thật rất nguy hiểm. Chỉ nghĩ đến mấy tộc ăn thịt người dã man đó thôi là đã khiến da đầu người ta tê dại rồi.
Hàn Thanh Thanh không nhịn được hỏi:
- Vậy rừng rậm Morgan bây giờ chúng ta đang ở có tộc ăn thịt người không? Hay có nguy hiểm gì khác không?
Allen lắc đầu:
- Cái này không rõ lắm. Dù sao thì trong rừng nguyên sinh cũng có rất nhiều khu vực chúng tôi chưa thăm dò đến, có nhiều nguy hiểm chưa xác định. Có điều chúng ta có một đội binh trang bị đầy đủ, cho dù gặp phải tộc ăn thịt người cũng không cần sợ…