Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 557 - Chương 567: Kể Chuyện Xưa

Chương 567: Kể chuyện xưa
 

Màn đêm buông xuống.

Vài chiếc đèn dã ngoại phát ra ánh sáng leo lét chiếu sáng cho khu cắm trại. Khu lều được chia làm hai vòng. Đám người Connie và Tần Dương ở vòng trong còn các binh sĩ ở bên ngoài, tạo thành vòng tròn bảo vệ.

Sau khi ăn xong bữa tối, đám người rất hung phấn nghe những câu chuyện mạo hiểm của Allen. Vì uống một chút rượu nữa nên mọi người đều cảm thấy rất hứng khởi. Dù sao cắm trại trong rừng so với cắm trại bình thường khác biệt nhiều lắm.

- Hôm nay đã ngồi xe nửa ngày, đi đường cũng xa nữa nên tôi hơi mệt. Tôi đi ngủ trước đây. Hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai.

Công chúa Connie há mồm ngáp rồi vươn vai đứng lên, đi về lều vài của mình.

Hàn Thanh Thanh định nói gì đó nhưng sau khi nhìn đám Allen thì cũng không tiện mở miệng.

Vốn dĩ cô muốn ngủ chung lều với công chúa Connie, nhưng trong suốt ngày hôm nay mọi người đều coi họ như một đôi tình nhân, nên lều vài mà họ được phát cũng là lều đôi. Còn về phần Connie, trước đó cô nàng đã thuê riêng cho họ một căn phòng một giường nên bây giờ coi việc Hàn Thanh Thanh và Tần Dương ngủ chung lều là chuyện bình thường.

Tần Dương thấy động tác của Hàn Thanh Thanh thì lông mày khẽ nhướn, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm.

Không phải là Tần Dương có ý đồ gì với Hàn Thanh Thanh mà là hắn cảm thấy hiện tại cô rất đáng yêu.

Hàn Thanh Thanh quay đầu thì bắt gặp vẻ mặt “cười cợt” của Tần Dương, tức thì dung nhan của cô ửng hồng, lườm Tần Dương một cái. Hiển nhiên cô đoán được nguyên nhân Tần Dương cười.

Hàn Thanh Thanh mím môi, quay người đi về lều vải.

Tần Dương ngồi im không nhúc nhích. Nếu bây giờ mình đi theo thì chắc chắn Hàn Thanh Thanh vốn có da mặt mỏng sẽ rất bối rối. Vẫn nên chờ cô ấy ngủ rồi mình sẽ vào thì tốt hơn.

Ước chừng mười phút sau, Tần Dương tiến vào lều. Lúc này Hàn Thanh Thanh cũng đã cởi bộ đồ rằn ri ra mà chỉ mặc một chiếc áo phông. Dù sao mặc đồ rằn ri để ngủ chắc chắn là không thoải mái.

Hàn Thanh Thanh quay lưng về phía Tần Dương. Tần Dương cũng không định làm phiền cô, lặng lẽ cởi đồ, mặc quần đùi rồi nằm xuống.

Dù ngày hôm nay đi dã ngoại đã khiến cô mệt rã rời nhưng Hàn Thanh Thanh vẫn không ngủ được.

Tần Dương nghe tiếng hô hấp thì biết cô không ngủ, hỏi khẽ:

- Làm sao thế? Không ngủ được à?

Hàn Thanh Thanh ừm một tiếng:

- Dù rất mệt nhưng không ngủ được.

Tần Dương cười nói:

- Chắc là trước kia chưa trải qua nên tâm trạng bị hưng phấn quá độ đó.

- Có thể thế thật.

Tần Dương cười tủm tỉm:

- Hay là để tôi kể cho cậu nghe mấy chuyện thám hiểm nhé.

Hàn Thanh Thanh xoay người qua:

- Được đó, chuyện của ai thế?

Tần Dương cũng nghiêng người về phía Hàn Thanh Thanh. Hai người nằm đối mặt nhau, khoảng cách chỉ mười mấy centimet, thậm chí có thể cảm nhận được hơi nóng từ hô hấp của người đối diện.

- Tôi từng nghe người khác kể rằng …

Hàn Thanh Thanh ừm một tiếng:

- Cậu kể đi, nói nhỏ một chút kẻo làm mọi người thức giấc.

Tần Dương nhỏ giọng kể chuyện:

- Có một đôi tình nhân trẻ hẹn nhau đi cắm trại dã ngoại. Bọn họ vác theo trang bị leo đến đỉnh núi thì trời đã tối đen. Bọn họ dựng lều bên một con suối nhỏ, ăn xong cơm tối thì cô gái cảm thấy quá mót …

- Cô đi đến một chỗ cách lều vải không xa, ngồi xổm xuống. Nhưng đột nhiên cô nghe tháy có âm thanh sột soạt phát ra từ một bụi cỏ gần đó. Điều này khiến cô gái hoảng sợ vội gọi bạn trai mình nhưng không ai trả lời.

- Cô gái cuống quýt đứng lên thì thấy có cái gì đó đang lù lù tiến lại gần. Cô gái sợ đến phát khóc. Đúng lúc này thứ ở trong bụi cỏ tiến lại gần rồi đột nhiên vọt lên.

Tay cuả Hàn Thanh Thanh đã vô thức nắm chặt, trong lòng lo lắng cho cô gái trong câu chuyện.

- Đó là cái gì? Dã thú à?

Tần Dương cười ha ha:

- Cô gái suýt chút nữa bị sợ chết. Kết quả là thứ ở trong bụi cỏ chính là bạn trai của cô nàng chỉ định trêu đùa một chút.

Hàn Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tần Dương với vẻ trách cứ:

- Tại nơi hoang dã mà dọa như thế có thể gây chết người đấy. Nếu cậu dám làm thế thì tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu.

Tần Dương cười ha ha:

- Tất nhiên tôi sẽ không làm thế. Có điều, câu chuyện còn chưa kết thúc đâu.

Hàn Thanh Thanh hiếu kì hỏi:

- Vẫn còn tiếp à?

Tần Dương gật đầu nhẹ giọng nói:

- Cô gái bị dọa phát khóc còn người bạn trai thì vội vàng dỗ cô. Dỗ mãi cô mới cười trở lại. Lúc trở về lều thì cô ngủ thiếp đi ngay, nhưng nửa đêm lại bị một tiếng sột soạt đánh thức.

Thanh âm của Tần Dương trở nên trầm thấp, cố ý tạo ra cảm giác kinh dị:

- Cô nhìn thấy một cái bóng đang tiến về phía lều. Cái bóng này càng ngày càng đến gần…

- Cô vô thức coi rằng đây là do bạn trai cố ý đóng giả để dọa ình nên nổi giận lớn tiếng quát mắng. Nhưng vừa quát xong thì nghe thấy tiếng của bạn trai. Lúc này cô mới phát hiện ra anh ta vẫn đang nằm cạnh mình.

- Cô gái kinh sợ nhìn cái bóng cao lớn đang ở ngoài lều. Hình bóng to lớn ấy in lên vách lều.

Hàn Thanh Thanh cũng hơi sợ, vội hỏi:

- Ngoài lều là cái gì thế? Rốt cuộc bọn họ có sao không?

Tần Dương nhún vai một cách vô trách nhiệm:

- Tôi cũng đâu có biết. Dù sao sau đó cũng không còn ai nhìn thấy hai người họ … Đây là phần mở đầu của một bộ phim tôi xem trên ti vi. Tôi cảm thấy nó khá giống tình cảnh hiện tại nên kể thôi.

Hàn Thanh Thanh sững sờ rồi nở nụ cười:

- Đồ đáng ghét. Mục đích của cậu là dọa tôi à?

Tần Dương cười nói:

- Có gì mà phỉa sợ. Bên ngoài có hơn mười binh sĩ vũ trang đầy đủ đang canh gác. Đừng nói là người xấu mà kể cả dã nhân hay người tuyết đến đây cũng sẽ bị bắn cho nát người. Thế nên không cần sợ gì cả.

Hàn Thanh Thanh lườm Tần Dương:

- Cậu kể thế làm tôi không dám đi vệ sinh luôn.

Tần Dương cười nói:

- Nếu sợ thì tôi có thể đi cùng nè. Mà tôi kể cũng vì cậu đang không ngủ được nên muốn giúp cậu giải trí chút thôi.

Hàn Thanh Thanh hừ một tiếng, chui vào trong lòng Tần Dương:

- Cấm nói nữa, cấm được làm tôi sợ nữa.

Tần Dương cười cười, nhẹ nhàng ôm eo của cô:

- Được rồi, ngủ đi. Có tôi ở đây rồi không cần sợ gì cả.

Hàn Thanh Thanh không nói chuyện nữa, mơ màng ngủ thiếp đi. Không biết đã ngủ bao lâu, Hàn Thanh Thanh bị một âm thanh trầm thấp đánh thức.

“Sột soạt sột soạt…”
Bình Luận (0)
Comment