Chương 568: Cầu thượng đế phù hộ
Hàn Thanh Thanh mở to mắt thì nhận ra Tần Dương vốn dĩ đang ngủ cạnh mình đã đi đâu mất. Trong lều vài chỉ còn mỗi mình.
Tần Dương đã đi đâu?
Sột sột soạt soạt.
Thanh âm kia vẫn phát ra từ phía sâu trong rừng cây nhưng dường như cự ly đã càng gần hơn.
Cậu chuyện mà Tần Dương kể trước đó lập tức hiện lên trong đầu của cô.
Một bóng đen ở ngoài lều.
…
Cũng may là Hàn Thanh Thanh vừa mới cảm thấy hoảng sợ thì một tiếng còi sắc nhọn cũng đã vang lên. Theo sau đó là âm thanh của các binh lính.
- Chú ý. Đàn sói.
Hàn Thanh Thanh lập tức cảm thấy tỉnh táo. Cô nghe thấy được tiếng nói của lính gác bên ngoài, nghe được tiếng người chạy, tiếng súng ống được lên đạn. Những âm thanh này khiến sự khủng hoảng trong lòng cô biến mất. Cô vội vàng ngồi dậy mặc quần áo vào rồi đi ra khỏi lều.
Khi Hàn Thanh Thanh vừa chui đầu ra khỏi lều thì người đầu tiên cô thấy là Tần Dương.
Lúc này hắn đang mặc quần đùi áo phông, đứng ở một chỗ không xa lều vài của công chúa Connie, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía khu rừng tối đen như mực. Đứng ở bên cạnh hắn là thượng tá Harry và đám người Allen.
Hàn Thanh Thanh xỏ giày rồi đi đến bên cạnh Tần Dương, cô thấp giọng hỏi:
- Có đàn sói tập kích à?
Tần Dương quay đâu, ừm một tiếng, cười cười với cô:
- Đoán chừng chúng bị hấp dẫn bởi ánh đèn dã ngoại của chúng ta. Nhưng không cần lo lắng. Bọn họ đã có chuẩn bị đầu đủ để ứng phó với tình huống này.
Hàn Thanh Thanh đưa mắt nhìn về rừng cây. Ở trên nền màn đêm hiện lên từng đôi mắt sáng thăm thẳm. Hiển nhiên mỗi đôi mắt đại biểu cho một con sói hoang. Chỉ nhìn qua thì cũng ước chừng có mấy chục con.
Trước đó Allen từng nói rằng ở trong rừng rậm thì đàn sói cực kì đáng sợ, thậm chí còn hung tàn hơn hổ và gấu. Nhưng sự đáng sợ này chỉ áp dụng cho đội thám hiểm quy mô nhỏ. Nơi này có thượng tá Harry dẫn đầu một tiểu đội vũ trang đầy đủ nên nguy hiểm mà đàn sói có thể mang lại nhỏ hơn rất nhiều.
Hàn Thanh Thanh cắn môi đứng cạnh Tần Dương, ánh mắt hơi hoảng hốt.
Thượng tá Harry vẫn rất bình tĩnh. Dưới sự chỉ huy của ông ta thì các binh sĩ đã vào vị trí chiến đấu, sắp xếp thế trận phòng ngự tốt nhất. Đồng thời các ánh đèn đều chiếu vào vị trí của một nhóm binh sĩ đang sẵn sàng nghênh địch.
Connie cũng mau chóng chui ra khỏi lều, thượng tá Harry nghiêm túc báo cáo tình hình thực tế:
- Bẩm công chúa điện hạ, hiện giờ có một đàn sói chừng năm mươi con đang bao vây khu cắm trại. Nhưng điện hạ cứ yên tâm, có chúng tôi ở đây, không con sói nào xâm nhập qua được hàng phòng ngự.
Đàn sói bao vây khu cắm trại được một lúc thì cũng bắt đầu tấn công. Lúc bọn nó tiến vào khu vực có ánh đèn thì thượng tá Harry không do dự mà hạ lệnh nổ súng.
Pằng pằng pằng.
Súng tự động bắn nhanh như chớp. Chỉ trong chớp mắt đã giết chết vài con sói. Mùi máu tươi kích thích hung tính của đàn sói nên chúng tản ra rồi lao về hướng khu cắm trại.
Tiếng súng vẫn vang lên liên tục. Từng con sói bị giết chết nhưng cũng có con mượn màn đêm mà xông qua vòng phòng ngự vọt tới gần để tấn công binh sĩ. May thay người này kịp rút súng ngắn ra bắn chết nó luôn.
Trận chiến này không kéo dài lâu, rốt cuộc đàn sói bị thiệt hại thảm trọng nên đành lựa chọn lui bước.
Sắc mặt của Hàn Thanh Thanh trắng bệch, nếu không phải các binh sĩ này được vũ trang tinh nhuệ thì chắc chắn không thể chống lại đàn sói đông như thế. Nhưng kể cả vậy thì vẫn có hai người bị sói cắn dẫn đến thương nhẹ.
Đội y tế cấp tốc đi về phía hai người bị thương còn nhưng người khác vẫn duy trì cảnh giới để đề phòng đàn sói tấn công lần hai.
Tần Dương nhìn đàn sói lui bước thì thở dài một hơi, quay đầu cười nói:
- Tốt rồi, đàn sói đã rút lui, mọi người tiếp tục đi ngủ nào. Ngày mai còn phải bôn ba rất xa đó.
Hàn Thanh Thanh nhìn sắc mặt của Tần Dương, khẽ hỏi:
- Cậu không sợ à?
Tần Dương cười nói:
- Có nhiều người cầm vũ khí như vậy thì sợ cái gì. Nhưng vận khí của chúng ta quả là xui xẻo đấy. Ngày đầu đã gặp đàn sói đông như thế không biết ngày sau còn phải đối đầu với cái gì?
Đội trưởng thám hiểm Allen cười khổ:
- Đúng vậy. Quả là đen như chó mực. Thực ra tỉ lệ gặp phải đàn sói trong rừng không cao đâu. Thế mà ngày đầu tiên chúng ta đã gặp phải. Hi vọng mấy ngày sau sẽ may mắn hơn chứ không như hôm nay.
Thượng tá Harry bày ra bộ mặt lạnh lùng:
- Dù gặp phải cái gì thì chỉ cần vũ khí còn đạn, chúng ta còn sống thì không gì có thể khiến điện hạ bị thương tổn.
Allen hé miệng định nói gì nhưng do dự một lúc thì ngậm miệng.
Tần Dương chú ý đến thần sắc của Allen, đợi khi thượng tá Harry rời đi thì tiến lại gần hỏi:
- Đội trưởng, vừa rồi tôi thấy hình như ông muốn nói gì đó?
Allen nhìn thoáng qua bóng lưng của Harry, cười khổ:
- Vừa rồi tôi định nói rằng trong rừng có nhiều thứ mà súng ống hay đạn dược cũng không đối phó được. Nhưng ngẫm lại thượng tá Harry nói thế cũng cốt để điện hạ yên tâm nên tôi cũng không mở miệng.
Tần Dương hiểu ý, gật đầu:
- Thượng tá Harry thuần túy là một quân nhân tuyệt đối trung thành với nữ hoàng. Chỉ cần bọn họ ở đây thì chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ chúng ta.
Allen gật đầu:
- Đúng thế. Nếu không phải hôm nay có bọn họ thì việc mấy người chúng ta tiến vào rừng rậm là cực kì nguy hiểm.
Tần Dương ừm một tiếng:
- Ông vừa nói những thứ mà súng ống và đạn dược cũng không đối phó được? Đó là cái gì?
Allen lắc đầu nói:
- Cũng không nói rõ được. Trong rừng rậm nguyên thủy thì cái gì cũng có thể xảy ra. Có một số thứ rất khó phòng ngự như ong vò vẽ, kiến độc, bầy rắn. Nếu chúng đủ đông thì sẽ thành tai nạn. Thế nhưng loại này cũng không dễ gặp.
- Tôi đã từng gặp một loại sinh vật trong rừng rậm Amazon. Đó là loài kiến Ngựa to bằng ngón cái, nọc mang kịch độc, bò nhung nhúc khắp mọi nơi. Không loài dã thú nào chống lại được chúng. Sau khi loài này bò qua thân thể thì chỉ còn lại bộ xương, không có một chút thịt thừa nào cả.
Nhớ tới trải nghiệm lần ấy, Allen không kìm được sự sợ hãi.
Dù Tần Dương là đặc công nhưng chủ yếu nhận nhiệm vụ tác chiến trong thành thị nên cũng không có kinh nghiệm dã chiến gì nhiều. Nghe thấy Allen kể chuyện rồi tưởng tượng thì không tránh khỏi sợ hãi.
Nếu quả thực gặp phải những loài vật đấy thì đừng nói là người thường mà dù là người tu hành cũng chỉ đành buông xuôi chờ chết.
- Nơi này không nguy hiểm như rừng rậm Amazon nên hi vọng chúng ta không gặp phải những thứ kinh khủng như vậy.
Allen cười khổ:
- Hi vọng là thế. Cầu thượng đế phù hộ.