Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 559 - Chương 569: Vết Cào

Chương 569: Vết cào
 

Sau nửa đêm, khu cắm trại không còn gặp phải cuộc tấn công nào nữa. Nhưng dù là như thế thì sáng hôm sau trên mặt Hàn Thanh Thanh và Connie cũng không che dấu nổi nét mệt mỏi. Hiển nhiên sau khi bị kinh sợ thì hai người cũng không ngủ ngon.

Mọi người thu xếp hành lý rồi tiếp tục lên đường. Harry vì lo lắng cho sức khỏe của công chúa Connie nên không đi quá nhanh.

Mặc dù ngày đầu tiên gặp đàn sói rất nguy hiểm nhưng mấy ngày tiếp theo lại khá thuận lợi.

Tuy rằng thỉnh thoảng đi trên đường có gặp rắn độc lảng vảng ở bụi cỏ, gấu hoang kiếm ăn trong rừng cây, và cả loài cá ăn thịt người nhưng may mà không phải đối mặt với cuộc tấn công nào. Sau năm ngày bôn ba, mọi người cuối cùng cũng đến gần địa điểm mục tiêu.

- Hẳn là ở gần đây.

Allen cầm địa đồ trong tay, so sánh với địa hình xung quanh rồi chỉ tay vào ngọn núi phía xa, vẻ mặt không giấu nổi sự hung phấn.

Với tư cách là một nhà thám hiểm, có thể tham gia vào chuyến tìm kiếm bảo vật của hoàng gia Ingalls là một trải nghiệm cực kì vinh quang.

Mọi người nghe thấy rằng sắp đến mục tiêu thì đều hung phấn, châu đầu lại nhìn địa đồ trong tay Allen.

Tần Dương không vội vã đến xem địa đồ mà lặng lẽ đánh giá ngọn núi trước mặt.

Đây là một dãy núi trập trùng, không tính là cao nhưng chiếm diện tích rất rộng, không nhìn thấy điểm đầu và cuối.

Hiển nhiên kho báu sẽ không ở trên mặt đất nên nó phải ở dưới đất. Thế thì hẳn là phải có cửa hang để đi vào. Hi vọng rằng kho báu không phải bị chôn dưới đất rồi bị núi vùi lấp.

Nếu quả thật như thế thì đám người mình ngoại trừ việc khắc chữ “Chúng tôi đã từng đến nơi này du lịch” thì cũng chẳng làm được điều gì khác.

Allen nhìn ngắm địa đồ hồi lâu rồi chỉ tay vào ngọn núi:

- Nếu địa đồ không sai thì chỗ để đi vào kho báu sẽ ở ngay kia.

Connie hưng phấn hỏi:

- Nói như thế thì kho báu ở dưới ngọn núi này?

Allen khua khua tấm địa đồ trong tay:

- Nếu thật sự có kho báu thì chắc chắn được giấu ở dưới núi. Hơn nữa cửa vào sẽ được giấu rất kĩ vì trên bản đồ cũng không hề đánh dấu. Chúng ta chỉ có nước đi tìm kiếm xung quanh chỗ kia mà thôi.

- Đi thôi, đi thôi. Tôi chờ không nổi rồi. Tôi rất muốn biết trong kho báu có những gì.

Mọi người đi men theo sườn núi để tìm đường tiến vào hang động.

Ở trước hang động có một con sông rộng tầm sáu đến bảy mét, lòng sông phủ đầy đá cuội. Mọi người men theo con đường đá cuội đi về hướng thượng du.

Đi được chừng hai cây số, hang động trở nên hẹp lại, hai bên núi cũng dần trở nên cao vút. Con đường đá cuội cũng biến mất, muốn đi tiếp chỉ có thể chèo thuyền.

Hai người Allen quan sát địa đồ một phen rồi quay đầu nói với mọi người:

- Căn cứ vào vị trí trên địa đồ thì đích đến ở phía trước tầm một cây số. Chúng ta nhất định phải trèo thuyền lên.

Thượng tá Harry ra lệnh cho các binh sĩ:

- Mau đi tìm vật liệu để đóng thuyền.

Một nhóm binh sĩ rất nhanh thi hành mệnh lệnh này. Đám người Connie ngồi nghỉ ngơi trên bờ. Không bao lâu sau các binh sĩ đã tìm thấy một khu rừng trúc ở cạnh bờ sông. Họ bèn chặt cây kết thành ba cái bè.

Sau lúc ăn cơm trưa, đám người nghỉ ngơi rồi chia làm ba tổ chèo ba cái bè ngược dòng mà lên.

Đi tiếp được gần một cây số thì ánh mắt của Tần Dương đanh lại, nhìn vào vách núi xung quanh. Ở trên một chỗ nước sâu chừng hai mươi mét có dấu vết đá lở. Mà ở chỗ đó cũng có một cái cửa hang đen ngòm.

Ba chiếc bè trúc đều dừng lại, mọi người đều nhìn thấy cái cửa hang đen ngòm kia.

Connie hưng phấn kêu lên:

- Ô, ở đây có một hang động kìa. Liệu có phải là chỗ dẫn vào kho báu không nhỉ.

Allen cầm địa đồ so sánh một phen:

- Nếu như địa đồ chỉ dẫn thì hẳn là nơi này. Nhưng nếu đây là chỗ để tiến vào thì hình như hơi dễ dàng quá?

Conseil quan sát tỉ mỉ một phen rồi chỉ vào phía trên cái hang nói:

- Chỗ vách núi này từng bị đổ sụp cách đây khoảng vài chục năm. Có thể vì sự đổ sụp này khiến cửa động bị lộ ra ngoài?

Thương tá Harry trầm giọng nói:

- Có phải hay không thì thử là biết. Bagge, cậu mau dùng súng bắn dây thừng đi do thám xem.

Một binh sĩ cao to hô “rõ” rồi lấy một khẩu súng bắn dây thừng ra khỏi túi. Sau đó anh ta ngắm vào vách núi rồi bóp cò.

Sau khi dây thừng được cố định, Bagge mau chóng leo lên rồi dùng lực tiến đến chỗ cửa hang.

Bagge lấy đèn pin ra rồi chiếu vào, sau đó lại vứt một viên đá xuống rồi quay đầu báo cáo:

- Thượng tá, hang động rất lớn. Tôi đã ném một viên đá dò đường nhưng bên trong quá sâu nhìn không thấy đâu.

Trên mặt của mọi người hiện lên thần sắc chờ mong.

Hang động rất lớn!

Chẳng lẽ việc tìm kho báu lại đơn giản như thế?

Harry quay đầu báo cáo:

- Điện hạ, vách núi dốc đứng, hang động rất sâu nên chúng tôi sẽ vào xem xét trước. Vì lý do an toàn, mong người đợi ở bên ngoài.

Connie không giấu nổi vẻ kích động, lắc đầu từ chối:

- Cùng đi vào đi. Chỉ là một cái hang động thôi mà. Chúng ta có nhiều người vũ trang tinh nhuệ như thế còn sợ gì. Đi thám hiểm mà lúc nào cũng trốn ở chỗ an toàn thì còn gọi gì là thám hiểm?

Harry thấy Connie nói thế thì gật đầu:

- Vậy cũng được. Mọi người cùng đi vào. Hãy để tôi đi trước, mọi người theo sau. Nếu có nguy hiểm thì mọi người lập tức trở về.

- Được, chúng tôi nghe theo sự sắp xếp của thượng tá.

Đầu tiên, binh sĩ tên là Bagge bước vào hang động, tìm một tảng đá lớn rồi cố định một chiếc thang dậy lại. Sau đó ném thang dây xuống.

Harry để hai người lính bị thương trước đó ở ngoài trông nom bè chúc còn hắn thì dẫn ác binh lính leo lên thang dây, tiến vào cửa hang đen sì.

Tần Dương đỡ Hàn Thanh Thanh leo lên. Lúc sắp đến cửa động thì ánh mắt của Tần Dương vô tình lướt qua vách đá, phát hiện có mấy vết cắt nghiêng nghiêng.

Vết cắt này mảnh ở hai đầu nhưng thô ở phần dưới, giống như vết cào của một động vật họ mèo.

Ánh mắt của Tần Dương đảo qua chỗ khác nhưng không phát hiện ra dấu vết tương tự. Hơn nữa vết cài này nhìn qua không mới nên hẳn đã xuất hiện một đoạn thời gian.

Tần Dương không nhìn nữa, tiếp tục hướng lên trên rồi bước vào hang.

Các binh sĩ phía trước cũng đa thắp đèn chiếu sáng xung quanh.

Cửa hang rộng tầm năm đến sáu mét, khi mọi người đi vào sâu thì càng thấy rộng hợn. Ngoài ra đỉnh hang cao tận hai mươi đến ba mươi mét. Ánh đèn chiếu về phía xa thì bị bóng tối nuốt chửng, không thể nhìn rõ cuối hang.

Lòng núi trống rỗng, hang động rất sâu. Không biết con đường này sẽ dẫn đến nơi nào?
Bình Luận (0)
Comment