Chương 571: Kho báu, nguy cơ
Đây là thứ quỷ quái gì?
Tinh thần của Tần Dương hơi xao động, đột nhiên nhớ lại vết cào mà mình nhìn thấy ở cửa động. Hẳn đấy là vết tích của con quái thú vừa nãy?
Chí ít ở trong nhận thức của Tần Dương hắn chưa từng biết đến loại quái thú như thế.
- Cảnh giới! Bảo hộ điện hạ.
Thượng tá Harry vừa sợ vừa giận, lớn tiếng ra lệnh cho các binh sĩ. Những người này vẫn còn đang sốc nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, giơ cao súng cảnh giác nhìn bên ngoài.
Thương tá Harry rút súng ngắn ra, tay nắm chặt chiếc đèn phin đi đến phía sườn dốc chiếu xuống dưới để tìm tung tích của Bagel.
Rất nhanh hắn thấy được Bagel đang nằm ở sườn dốc, mặt ngửa lên trời, hai mắt trợn trừng, thân thể hơi run rẩy. Nhưng ai cũng biết cậu ta chết chắc rồi, vì toàn bộ phần cổ đã bị cắn nát, máu tươi đang không ngừng tuôn trào.
Thương tá Harry cắn chặt răng, không phái người đi cứu Bage. Bởi cậu ta đang nằm ở một chỗ sâu phía dưới, giữa một đám đá vụn. Có lẽ con thú kia đang trốn ở xung quanh.
Nhiệm vụ trước mắt của gã là xác định đây có phải kho báu không, rồi bảo vệ công chúa an toàn trở về. Gã xanh mặt quay người sang hai binh sĩ, ra lệnh:
- Hai người đi vào dò xét tình hình. Nhưng người khác phòng thủ bảo vệ điện hạ.
- Rõ.
Hai binh sĩ này mau chóng nghiêng người len qua cửa đá đi vào bên trong. Họ cẩn thận từng li từng tí bước đi. Vì rút kinh nghiệm từ việc gặp phải cuộc đột kích của con thú ngoài cửa, hai người họ tựa lưng vào nhau mà đi. May mắn thay ở bên trong không có nguy hiểm gì.
Rất nhanh, một người trong đó báo cáo vọng ra ngoài:
- Báo cáo thượng tá, trong đây là kho báu gồm vàng bạc đá quý, vũ khí, áo giáp. Mọi thứ đều an toàn.
Con mắt của mọi người sáng lên: Quả đúng là kho báu.
Thượng tá Harry ra lệnh:
- Các cậu thủ ở đây.
Sau đó thượng tá Harry dẫn theo Allen, Consiel, công chúa Connie và đám người thám hiểm cùng nghiêng người đi vào trong cánh cửa đá.
Sau khi đi đến gần kho báu, mắt ai cũng sáng rực rỡ.
Giống hệt như binh sĩ dò xét vừa báo cáo, nơi này là một căn phòng to lớn với một đống hòm gỗ được xếp ngay ngắn. Không ít hòm đã được mở ra, khi chiếu đèn phin vào thì thấy lấp lánh cơ man là vàng bạc.
Ngoài ra còn có nhiều vũ khí, áo giáp, tranh vẽ đủ loại đồ vật chất đầy căn phòng.
Con mắt Connie lóe sáng:
- Quả là kho báu. Nhiều đồ như vậy, đã qua mấy trăm năm rồi, hẳn bây giờ còn đáng giá hơn.
Tần Dương đi đến trước một cái rương, đánh giá một chút rồi cười khổ:
- Xem chừng người cất giấu kho báu này không ngờ rằng nó sẽ nằm ở đây lâu như vậy nên không áp dụng các biện pháp bảo quản phù hợp. Có nhiều đồ vật đã bị hư hại, chỉ sợ không có giá trị gì.
Từ lúc Consiel tiến vào thì đã mau chóng lục lọi. Nhưng ông ta ngó lơ mấy hòm châu báu mà chỉ chú tâm vào một cái rương đặc biệt.
Trong rương không có châu báu hay vũ khí, chỉ là những quyển sách nhìn rất cũ kỹ.
Consiel cầm chúng lên xem, gương mặt lộ vẻ kích động.
- Tìm được rồi!
Mấy người khác nhìn thấy thế thì tò mò hỏi:
- Giáo sư, tìm được gì thế?
Consiel hưng phấn đáp:
- Tìm được lai lịch của kho báu này. Nó là do vua Charles I của vương triều Stuart để lại. Lúc ấy ông ta biết triều đại của mình sắp tàn nhưng không cam lòng nên đã sai người vơ vét mọi thứ mang đi giấu, chờ ngày phục thù. Nhưng ông ta không trốn được mà bị bắt rồi xử tử.
Consiel lấy ra một cái hộp dài ở dưới đấy chiếc rương, mở ra thì thấy một thanh kiếm dài sáng lấp lánh. Nhưng có điều đặc thù là ở hai bên có thêm hai đầu nhọn tựa như một cái đinh ba.
Trên mặt của Consiel lại càng cuồng nhiệt;
- Trời ạ, đây là Hải Thần Kiếm. Hóa ra bị giấu ở đây. Đây quả là một phát hiện đáng kinh ngạc.
Connie tò mò hỏi:
- Hải Thần Kiếm? Tên nhe hay nhỉ. Không biết nó có liên quan gì với thần Poseidon không?
Con mắt của Consiel rất nóng bỏng:
- Lai lịch của nó không rõ ràng, nhưng bởi vì có tạo hình giống cây đinh ba của Poseidon nên được gọi như thế. Thanh kiếm này cực kì sắc bén nhưng nó nổi danh nhất là bởi vì nó mang lại vận rủi…
- Vận rủi …?
Lần này ngay cả Tần Dương cũng bị hấp dẫn, đổ dồn ánh mắt vào thanh kiếm trên tay Consiel.
Ánh mắt của Consiel vẫn mê đắm nhìn vào thanh kiếm, nhẹ giọng nói:
- Đúng, thanh kiếm mang lại vận rủi. Vì trong truyền thuyết thì người mang theo nó luôn gặp xui xẻo nên bị Hải Thần vứt bỏ. Sau này nó lưu lạc trong nhân gian thì bất cứ chủ nhân nào của nó cũng thân bại danh liệt. Trong lịch sử cũng từng có không ít đồ vật như thế.
- Thanh kiếm này đã bị thất lạc từ lâu, không ngờ nó lại được nắm giữ bởi Charles I. Phải chẳng vì nó mà Charles I mới rơi vào thảm cảnh như thế?
Connie đang định nói chuyện thì ở ngoài cửa vang lên vô số tiếng súng.
- Thượng tá, con quái thú kia dẫn theo một đàn thú tấn công chúng ta.
Tất cả mọi người đều biến sắc. Thượng tá Harry lớn tiếng nói:
- Điện hạ, người hay chờ ở đây.
Khi thượng tá Harry tiến về phía cửa ra thì Tần Dương hơi do dự rồi quay đầu nói với Hàn Thanh Thanh:
- Cậu ở cùng với công chúa nhé.
Tần Dương chay như bay đến cửa ra vào, nhìn qua khe cửa, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Tám binh sĩ đang dựa lưng vào cửa, không ngừng xả súng. Còn ở trước mặt họ là những con quái thú không ngừng tiến đến.
Điều làm Tần Dương thấy kinh khủng là năng lực phòng ngự của chúng rất cao. Đạn bắn lên người thì bị lớp vảy cứng rắn ngăn lại khiến chúng không chết ngay.
Tần Dương nhìn thấy những con thú liên tục xông tới thì lo lắng nói to với thượng tá Harry:
- Thượng tá, mau để bọn họ lui vào trong, chúng ta thủ vững cánh cửa đá này chờ cứu viện.
Hiển nhiên Harry cũng phát hiện ra năng lực phòng ngự khủng khiếp của những con thú này nên quát lớn:
- Rút lui vào trong cửa đá.
Nhưng khi Harry còn chưa dứt câu thì đột nhiên có hai con manh thú từ phía trên vọt xuống. Hiển nhiên bọn chúng đã mượn bóng tối để lẻn ra phía sau họ…